Cách nói của đạo diễn Vương rất đặc biệt, ông không thích nhìn vào máy quay, chân thì bắt chéo, người hơi khom, khuỷu tay chống lên đầu gối, mặt quay sang một bên để tránh ống kính, máy quay chỉ có thể ghi lại ánh phản chiếu của kính mắt, khi trả lời câu hỏi ngắn, ông sẽ kết thúc ngay, nhưng khi cần giải thích dài dòng, ông sẽ từ từ từng chút một, từng câu từng chữ để trình bày suy nghĩ của mình, người xem qua màn hình sẽ cảm nhận rằng ông thực sự suy nghĩ rất kỹ trước khi trả lời.
"Câu hỏi tiếp theo."
MC lại chọn một phóng viên khác.
"Câu hỏi này cũng dành cho đạo diễn, đạo diễn Vương, xin chào, câu tôi muốn hỏi chính là, dù ông và Tần Vưu đã đề cập khá nhiều về cách Tần Vưu được chọn vào vai Lăng Ngự, nhưng mọi người vẫn rất muốn biết câu chuyện đầy đủ là như thế nào, ông có thể chia sẻ một chút được không?"
Đạo diễn Vương cười nhẹ: "Đương nhiên là được rồi."
"Khi đó, các buổi thử vai cho các nhân vật trong tập đầu tiên đã kết thúc, tôi cũng đã chuẩn bị rời khỏi thành phố X, nhưng vé máy bay của tôi là buổi tối, nên tôi phải ăn trưa ở thành phố X, lúc đó tôi đang ở McDonald, đó là một quán đồ ăn nhanh mà, nên ở đó rất ồn rất hỗn loạn, sau đó bất ngờ là Tần Vưu mặc một chiếc váy đen bước vào."
"Khi đó mọi người đều nhìn cô ấy, vì cô ấy mặc quá trang trọng, ai lại mặc váy dạ hội vào McDonald chứ? Hơn nữa cô ấy còn trang điểm rất đậm, màu mắt đỏ rực, trời ơi… Mặc dù cô ấy rất đẹp, nhưng lý do mọi người nhìn cô ấy là vì cô ấy ăn mặc quá lố."
"Sau đó cô ấy chạy lại gần tôi và nói, đạo diễn, tôi muốn thử vai Lăng Ngự."
"Thật ra lúc đầu tôi chẳng muốn nhìn cô ấy chút nào, vì buổi thử vai đã kết thúc rồi cô ấy mới đến, điều này cho thấy cô ấy chẳng coi trọng vai diễn này, vậy tại sao tôi phải tốn thời gian xem cô ấy diễn chứ?"
"Sau đó tôi liền làm mặt lạnh, hy vọng cô ấy tự biết ý mà tránh ra."
"Chiêu này thường thì hiệu quả lắm, các bạn trẻ ở tuổi này, da mặt khá mỏng, khi thấy người khác thể hiện sự không kiên nhẫn, họ sẽ cảm thấy xấu hổ, sau đó tự tạo áp lực cho bản thân rồi đi mất."
"Nhưng Tần Vưu thì khác, cô ấy cứ như thể không nhìn thấy gì, ngồi xuống chiếc ghế đối diện tôi rồi tự mình bắt đầu nói về cách cô ấy tìm được tôi, cũng như hiểu về kịch bản và vai diễn Lăng Ngự."
"Thực ra đến lúc này tôi đã bắt đầu dao động rồi, Lăng Ngự là một nhân vật cần có một chút sự kiên trì không biết xấu hổ như vậy, dù trong lòng tôi dao động, nhưng tuyệt đối không để lộ ra bên ngoài."
"Khi đó, kịch bản tôi đưa ra chỉ có nội dung của tập đầu tiên thôi, nên lúc đó nhân vật Lăng Ngự trông có vẻ là một vai phụ, giống như cái từ mà các bạn trẻ hay dùng ấy, bia đỡ đạn gì đó."
"Sau đó Tần Vưu từ từ giải thích tại sao cô ấy cảm thấy Lăng Ngự không phải là một vai đơn giản, tại sao cô ấy nghĩ sau này Lăng Ngự sẽ có nhiều đất diễn."
"Cô gái này quả thật không đơn giản, mọi chi tiết tôi để ý đều bị cô ấy phát hiện ra, lúc đó tôi đã bắt đầu dao động nhiều hơn rồi."
"Sau đó cô ấy đứng dậy diễn lại cảnh mở đầu của Lăng Ngự, xong, cô ấy là người tôi chọn."
"Nhưng mà tôi không nói ra đâu nhé, lúc đó tôi vẫn còn để bụng đấy, được thôi, cô đúng là rất hợp với vai diễn này, nhưng thử vai kết thúc rồi mới đến, thế thì gọi là thái độ gì chứ?"
"Tôi không thích các diễn viên nổi tiếng, tôi thích làm việc với những người mới, vì người mới nghe lời hơn, sẽ không tự ý sáng tạo, tôi vừa nghĩ, cô gái này, cả ngoại hình lẫn tính cách đều phù hợp, nhưng cũng quá phù hợp, cả cái cách cô ấy có cùng độ tuổi với Lăng Ngự nữa."
"Vậy là tôi lại lưỡng lự, sau đó cô gái này tung chiêu mạnh nhất."
"Đúng vậy, chính là đoạn tin nhắn ấy, cô ấy đặt đoạn chat trước mặt tôi, nói một cách rất mạnh mẽ, đạo diễn, chỉ cần ông đồng ý cho tôi diễn vai Lăng Ngự, tôi sẽ chịu đựng mọi lời chỉ trích là tiểu tam cho đến khi phim phát sóng."
"Giống, quá giống, giống hệt như Lăng Ngự đang sống ngay trước mắt tôi vậy."
"Hơn nữa tôi nghĩ, dù cô gái này có vì lý do gì đó đã bỏ lỡ buổi thử vai, nhưng câu nói ấy chẳng phải đã chứng tỏ cô ấy rất coi trọng bộ phim này sao?"
"Vậy thì chọn cô ấy đi, không ai phù hợp hơn cô ấy được nữa."
Khi đạo diễn Vương kể lại câu chuyện này, màn hình trực tiếp trên trang web đã đầy ắp những dòng "Vãi chưởng".
Từ đầu đến cuối, chỉ có "Vãi chưởng" mà thôi.
"Trời ơi… Tần Vưu mạnh mẽ quá, cô ấy không nổi tiếng thì ai nổi tiếng nữa đây?"
"Còn tôi thì bị đâm một phát vào đầu gối... tôi là kiểu người dễ bị áp lực khi người khác thể hiện sự không kiên nhẫn như đạo diễn Vương nói…"
"Ngầu quá… nếu là tôi, chắc ngay từ bước đầu đã không làm được như vậy…"
"Thật lợi hại, chỉ cần xem kịch bản tập đầu mà có thể phân tích được Lăng Ngự đặc biệt như thế nào? Sao làm được vậy?"
"Chết tiệt, quá ngầu! Dù tôi thấy Tần Vưu công khai đoạn tin nhắn thì tôi đã nghĩ cô ấy thực sự quyết tâm, nhưng không ngờ… A a a a a, từ hôm nay Tần Vưu là thần thánh duy nhất của tôi!"
"Cô ấy thực sự quá phù hợp với Lăng Ngự, có lẽ đây chính là vai diễn định sẵn là của cô ấy!"
"..."
Vớ được một câu chuyện hay, phóng viên hài lòng ngồi xuống, MC bắt đầu chọn người tiếp theo.
"Câu hỏi này là dành cho Tần Vưu, cá nhân tôi rất khen ngợi phần thể hiện của cô trong bộ phim này, nhưng cũng có một câu hỏi nhỏ, chắc chắn là nhiều khán giả ở đây cũng muốn biết, tại sao cô lại chọn lồng tiếng? Liệu có phải cô không tự tin vào khả năng diễn xuất của mình, hay đơn giản là cô cảm thấy giọng nói của mình không phù hợp với Lăng Ngự?"
Khi phóng viên nói "Câu hỏi này là dành cho Tần Vưu", Tần Vưu lập tức cầm micro chuẩn bị trả lời, nhưng khi phóng viên nói tiếp, sắc mặt cô dần trở nên ngạc nhiên.
Đến cuối câu, biểu cảm của cô có thể mô tả là sửng sốt, những người xung quanh cũng nhìn cô với vẻ khó hiểu, cuối cùng, cô bật cười một cách ngỡ ngàng: "Đây chính là giọng của tôi… Tôi không dùng lồng tiếng."
Vừa dứt lời, bất luận là không gian trong hội trường, hay trên màn hình trực tiếp, bỗng lặng đi một khoảnh khắc.
Ngay sau đó, màn hình trực tiếp nổ tung.
"Vãi chưởng! Đây chính là giọng thật của Tần Vưu sao?"
"Vãi chưởng!! Antifan đã bị vả mặt chưa? Diễn xuất của Tần Vưu thật sự rất tốt, cái điểm duy nhất để chỉ trích cũng không phải sự thật!"
"Vãi chưởng! Trời ơi!! PS: Thật thương cho phóng viên này, nếu là tôi thì tôi đã xấu hổ chết rồi…"
"?? Vậy thì giọng của Tần Vưu trước đây là sao nhỉ?"
"Nhưng giọng trước đây của cô ấy không phải như vậy mà? Vậy giọng cũ mới là giả sao?"
"..."
Tần Vưu gần như bất lực mà cười trừ.
Cùng với nụ cười của cô, những người xung quanh, bao gồm các diễn viên chính và đạo diễn Vương cũng đều bật cười, rõ ràng họ thấy câu hỏi này rất hài hước.
Đạo diễn Vương cầm mic lên, mặc dù câu hỏi này không phải dành cho ông, nhưng ông cũng có một chút cảm nghĩ muốn chia sẻ.
"Nhắc đến giọng của Tần Vưu… thực ra đây cũng là một trong những lý do tôi chọn cô ấy diễn vai Lăng Ngự."
"Giọng cô ấy rất hợp với bộ phim này, kiểu giọng khàn khàn, nghe như hơi thuốc lá, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến Hollywood của thế kỷ trước, những nữ minh tinh cầm điếu thuốc và ly rượu thủy tinh, lại thêm vẻ điệu đà và chút mỉa mai trong giọng nói, dù khi cô ấy không nói những lời mỉa mai, cái khí chất của một xã hội sa hoa, quyền lực cũng được tỏa ra ngay lập tức."
"... Quá phù hợp, thực ra ban đầu tôi định gọi bộ phim này là Chốn Danh Lợi, còn gì có thể tôn lên bầu không khí mà cái tên ấy mang lại bằng giọng nói này nữa?"
"Nhưng cùng lúc đó, vẻ ngoài của Tần Vưu lại làm dịu bớt một phần sự cổ điển ấy, cô ấy có diện mạo hiện đại, rất phù hợp với những văn phòng toàn kính mặt đất."
"Cả hai đặc điểm này đều rất hiếm, cô ấy lại gom đủ, thực ra khi tôi nghe cô ấy mở miệng nói chuyện, tôi đã bắt đầu dao động liệu có nên chọn cô ấy cho vai diễn này không, vì tôi cảm giác cô ấy sinh ra là để đóng vai này."
"Sau đó cô ấy nói liền một mạch, xong, vai diễn này là của cô ấy, không ai khác." ( app TYT - tytnovel )
"Sau đó điều thú vị là, sau khi về nhà, tôi xem lại những bộ phim cũ của cô ấy, tôi khá sốc vì chúng trái ngược với ấn tượng mà cô ấy để lại cho tôi, tôi nghĩ, ai mà chọn cô ấy diễn vai cô gái ngốc nghếch trong bộ phim thần tượng kia thì thật là không có mắt nhìn, thật sự là đang lãng phí những đặc điểm của cô ấy."
"Vì vậy, khi quay phim với Tần Vưu, tôi cảm thấy rất đắc ý, kiểu như tìm ra một viên ngọc thô, dù thực ra viên ngọc này rất dễ tìm, vì ánh sáng của cô ấy đã tỏa ra ngoài hết rồi, không cần phải đào bới gì cả."
"Nhưng vẫn có thể tự hào thêm một chút, dù sao không có kịch bản của tôi, cô ấy còn chẳng biết mình sẽ phải diễn mãi cái vai cô gái ngốc nghếch ấy bao lâu nữa."
Lời của đạo diễn Vương vừa dứt, các fan của Tần Vưu trên màn hình trực tiếp bắt đầu spam những dòng "Cảm ơn đạo diễn Vương!", "Đạo diễn Vương có con mắt tinh tường quá!", ẩn sau những lời khách sáo ấy là sự cảm kích, đồng tình và niềm vui mừng từ người hâm mộ.
Đạo diễn Vương nói rất thật, nếu không có vai diễn Lăng Ngự, nếu không phải Tần Vưu chủ động tranh giành vai diễn này và đạo diễn Vương chọn cô ấy, thì dù là một Tần Vưu chưa bị bôi nhọ, cũng sẽ mãi bị giới hạn trong những vai diễn cũ.
Đạo diễn Vương thật ra đã vô tình giúp Tần Vưu hành fan một trận, ông đã cho thấy viễn cảnh một viên minh châu có thể bị vùi lấp, khiến người hâm mộ của Tần Vưu không khỏi sợ hãi mà nghĩ —— nếu như không có "Thành Phố Không Ngủ"...
Đạo diễn Vương là vô tình giúp cô hành fan, nhưng Tần Vưu sắp nói gì tiếp theo lại có chủ đích.
Sau khi đạo diễn Vương đặt mic xuống, Tần Vưu cầm lấy mic, nhẹ nhàng nói: "Thật ra là vì trước đây tôi mới vừa bị bệnh nặng, khi khỏi bệnh thì giọng nói của tôi đã thay đổi như thế này, không kịp tham gia buổi thử vai ban đầu của Thành Phố Không Ngủ chính là vì lý do này, không ngờ trong cái rủi lại có cái may, ngược lại giúp tôi có được cơ hội diễn vai Lăng Ngự."
Đạo diễn Vương hơi thay đổi sắc mặt, vì Tần Vưu chưa từng nhắc đến hay giải thích về chuyện này với ông.
Đạo diễn Vương chỉ thay đổi sắc mặt nhẹ, nhưng khán giả phía trước màn hình lại bị tra tấn thảm hại.
"Ôi trời… Ôm Tần Vưu một cái…"
"Khoan đã, tính thời gian thì đúng là trong khoảng thời gian Trần Nhậm bôi nhọ Tần Vưu đấy à?"
"Chết tiệt! Thật là vậy!! A a a a a đừng để tôi gặp tên tra nam Trần Nhậm chết tiệt kia, nếu không tôi sẽ xông lên đánh chết anh ta!"
"Anh ta còn gớm ghiếc hơn cả tra nam! Căn bản là một kẻ bẩn thỉu! Cho dù không phải bạn gái thì việc bôi nhọ một người đang bệnh cũng đủ tồi tệ rồi… Đây là việc mà con người có thể làm sao?"
"..."
Tần Vưu vừa nói lời này ra, Trần Nhậm vốn đã dần mờ nhạt trong mắt mọi người, lại một lần nữa bị kéo ra để bóc mẽ.
Tiếp theo, dưới sự điều phối của MC, các phóng viên lại tiếp tục đặt nhiều câu hỏi, đa phần xoay quanh sự hiểu biết về cốt truyện, tất nhiên cũng có những câu hỏi cố gắng vồ vập tiết lộ tình tiết, nhưng với bài học từ Dương Thu, tất cả các diễn viên có mặt đều cực kỳ cảnh giác với mọi khả năng bị tiết lộ.
Câu hỏi từ phóng viên vẫn tiếp tục cho đến tận hai tiếng sau, cuối cùng MC cũng thông báo kết thúc buổi họp báo.
Sau khi buổi họp báo kết thúc, đạo diễn Vương không vẫy tay cho các diễn viên nghỉ ngơi, vì đã gần chín giờ tối rồi, phải quay cảnh đêm.
Vì vậy, Tần Vưu chỉ có thể quay lại khách sạn nghỉ ngơi vào khoảng một giờ sáng.
Cô cũng không quá mệt, mở máy tính định xem phản ứng của buổi họp báo hôm nay như thế nào.
Nhưng trước khi cô mở trang web, một email mới trong hộp thư đến đã thu hút toàn bộ sự chú ý của cô.
Đó là một lời mời tham gia buổi thử vai mới.