Nàng do dự một chút, Dung chiêu nghi đột nhiên lên tiếng:
"Ấp úng làm gì, cứ cúi đầu mãi, chẳng lẽ là chột dạ sao?"
Dung chiêu nghi được sủng ái lại có công chúa, luôn thờ ơ với những tranh đấu trong hậu cung, hiếm khi thấy nàng ta như vậy. Hoàng hậu và Đức phi đều không khỏi nhìn về phía nàng ta, chỉ thấy Dung chiêu nghi lười biếng dựa vào ghế, đầu ngón tay vuốt cằm, dường như vừa rồi chỉ thuận miệng nói một câu.
Vân Tự bỗng nhiên cứng đờ người, nhưng nàng không dám chần chừ, vội vàng hơi ngẩng cằm lên, vừa đủ để mọi người nhìn rõ mặt nàng, lại không quá mức thất lễ.
Dù vậy, trong điện vẫn im lặng.
Ánh nến chiếu sáng khắp đại điện. Trong điện được trải một tấm thảm, trên thảm là hoa văn trà trắng, ánh nến mờ nhạt hắt lên hoa văn. Nữ tử mặc một thân áo váy màu xanh nhạt, lúc này mọi người mới chú ý thấy lớp váy áo dày cũng không che được vòng eo thon thả của nàng. Gương mặt nàng trắng bệch, không biết là do sợ hãi hay vì điều gì khác, đôi mắt hạnh long lanh có chút kinh hoàng mà run rẩy, môi và chóp mũi lại điểm chút phấn hồng, trông như một đóa trà trắng nở rộ giữa mùa đông.
Có người kinh ngạc, có người biến sắc, cũng có người nhìn nhau.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT