Một bóng người lặng lẽ dừng bước trước hai lớp rèm châu.
Vân Tự nghịch món đồ trong tay, nàng không ngẩng đầu lên, chỉ thờ ơ nói: "Hoàng Thượng sẽ không, cũng không thể, nên ta buồn cũng vô ích."
Thu Viện hối hận vì đã hỏi câu này.
"Sau này còn nhiều năm nữa, nếu ta không nghĩ thông, chẳng lẽ cứ mãi buồn phiền sao?"
Rèm châu bỗng nhiên được vén lên, có người bước vào, thanh âm bình thản không nghe ra cảm xúc: "Nàng đúng là rộng lượng."
Vân Tự nghe thấy tiếng nói, kinh ngạc ngẩng đầu. Nàng định ngồi dậy hành lễ nhưng bị người kia ấn vai, phải ngồi xuống lại. Người nọ trách cứ:
"Tu Dung nương nương cứ nghỉ ngơi đi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT