Giản An An cười lạnh nhìn Đường Cận: “Cô quả nhiên không phải Đường Cận thật. Cô biết rõ tôi sẽ bỏ thuốc Đường Triết, nhưng cô lại khoanh tay đứng nhìn, cô thật sự xem Đường Triết là anh ruột của mình sao?”
Đường Cận khinh thường cười: “Cô quá xem trọng mình rồi. Khách sạn đó lớn như vậy, nơi nào cũng có theo dõi, cô đưa anh ấy tới nơi nào chẳng lẽ tôi tìm không thấy sao?”
“Chẳng qua là tôi lựa chọn gọi Phùng Xuyên đến trước, để tôi đỡ phải lùng sục tìm người thôi. Chỉ có thể trách cô quá ngu ngốc, thủ đoạn không cao minh, cho rằng thủ đoạn ti tiện như bỏ thuốc này có thể vặn ngã tôi.”
Đường Cận nhìn Giản An An, cười nói: “Bất quá tôi cũng hiểu tại sao cô lại làm vậy, vì cô đang nóng nảy đúng chứ? Mất đi chỗ dựa là Phạm Nhĩ Kim khiến cô nóng nảy, luống cuống. Còn tại sao cô phải nóng nảy, thì cũng là do cô quá ngu xuẩn.”
“Cô tin rằng bản thân mình rất lợi hại, là người được ông trời lựa chọn. Nhưng lại ngu xuẩn đi tin tưởng vào một hệ thống không rõ lai lịch, không hề e sợ mà sử dụng công năng nó cho cô.”
“Nói thật nhé, tôi cũng thật sự rất muốn cảm tạ hệ thống đó đấy. Từ khi nó xuất hiện thì cô giống như bị nó làm giảm chỉ số thông minh vậy, khiến cô quá ỷ lại vào nó. Nếu không có nó, chỉ cần dựa vào đầu óc của chính cô thôi, thì dù cho tôi biết rõ cốt truyện, muốn cùng cô đối kháng cũng sẽ rất tốn sức.”
“Là cô quá ngu xuẩn, dựa vào cái cô gọi là ông trời, đưa một phó bản cấp độ khó hạ xuống thành đơn giản. Tôi căn bản không cần làm gì, chỉ nhìn cô làm gì là được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT