Chiêm Hành thấy Đường Cận vui vẻ muốn khóc, trong lòng anh liền cảm thấy mềm đến rối tinh rối mù. Vì thế anh quay qua nhìn Chiêm Sĩ Đức và Phương Vân, lãnh đạm nói: “Con xin phép đi trước.”
Nói xong Chiêm Hành nắm tay Đường Cận đi, lưu lại Chiêm Sĩ Đức và Phương Vân sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
Từ khi Chiêm Hành xuất hiện ở bữa tiệc, rồi khi nhìn thấy bọn họ cho đến giờ. Chiêm Hành không hề mở miệng gọi bọn họ một tiếng cha mẹ.
Đường Học Sơn và Chu Hi nhìn sắc mặt biến đổi của hai vợ chồng Chiêm Sĩ Đức, mà trong lòng cảm thấy hả hê cực kỳ.
Với vẻ mặt đầy ý cười, Chu Hi đi đến chiếc xe lăn mà Chiêm Hành để lại ở bên cạnh, mà cầm tay vịn của xe rồi cố ý nói với Đường Học Sơn: “Ông coi nè, sao thằng bé lại để xe lăn lại ở đây thế này chứ. Có vài người ấy rất là thích chiếm đồ của người khác, lỡ như họ đem xe lăn đẩy đi bán thì làm sao bây giờ.”
Đường Học Sơn phối hợp nói: “Đúng rồi, chúng ta nên giúp thằng bé mang đi thôi, không thể để người nào đó hớt của hờn được.”
Chiêm Sĩ Đức nghe vậy, sắc mặt càng đen đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT