Cuối tháng bảy, trời nắng nóng oi bức

Tại trang viên nhà họ Yến, một bữa tiệc nhỏ đang diễn ra. Ánh đèn quanh bể bơi rực rỡ, mời lại vang vang

Trong phòng khách, một chàng trai tóc bạc vùa khui một chai bia vừa ra, bật dậy kinh ngạc:

“Cái gì?! Lão Nhị, mày thoát ế rồi á?”

Ngồi đối diện, Yến Tùy tựa tựa vào ghế sô pha, thảnh thơi đáp

“Đúng vậy. theo đuổi Trường Kha trong suốt nửa năm, cuối cùng em ấy cũng đồng ý.”

Cậu ta nói chút đắc ý, nhưng nói xong lại gãi nhẹ chớp mũi

“Nửa năm trời á? Tiểu tử này giấu kỹ ghê ha! Nửa năm qua đám bọn này không nghe được tin tức luôn!”

Lưu Tông quay đầu lại, trước tiên hỏi người bên cạnh là Từ Bân: “Lão tam, mày đã nhận ra chưa?”

Từ Bân lắc đầu, buông tay xuống.

Lưu Tông lại nhìn về phía chàng trai tóc đen đang ngồi một góc, hỏi: “Tứ Nhi, em thân với lão nhị nhất, em biết không?”

Bị gọi tên, Du Lật tỉnh táo lại, mỉm cười lắc đầu.

Cậu cũng chỉ mới biết từ hôm qua.

Thấy vậy, Lưu Tông liếc mắt nhìn Từ Bân, rồi cả hai cùng lao về phía Yến Tùy, vừa đi vừa hét: “Lão nhị, mày giấu anh em lâu quá!”

Yến Tùy cười ha ha, né tránh đôi tay của hai người: “Không phải tao định báo với mọi người đây sao?”

“Đừng giận, đừng giận, để dành chút thể lực, ở buổi tiệc còn có nhiều trò chơi cho mọi người đấy.”

Ở góc sofa, Du Lật lặng lẽ nhìn ba người đùa giỡn.

Dưới ánh đèn sáng rực, nụ cười trên khóe miệng cậu lại thoáng chút đắng cay.

Du Lật đã yêu thầm Yến Tùy được ba năm rồi.

Yến Tùy, bạn cùng phòng của cậu, xuất thân từ gia đình giàu có, người đẹp trai, tính cách rộng rãi, trong trường có vô số người thích anh.

Nhưng Du Lật thích Yến Tùy không phải vì những điều kiện bên ngoài đó, mà vì Yến Tùy đối xử với cậu rất tốt, thực sự quan tâm đến cậu.

Trong học tập, bất cứ tài liệu gì Du Lật cần, Yến Tùy đều tìm được và đưa cho cậu đầu tiên; trong cuộc sống, thấy gia đình cậu khó khăn, Yến Tùy luôn âm thầm giúp đỡ; khi cậu ốm đau, Yến Tùy cũng là người đầu tiên phát hiện, rồi nửa đêm đưa cậu đi bệnh viện, ngồi bên cạnh coi cậu truyền nước biển.

Yến Tùy tốt như vậy, Du Lật không thể không động lòng.

Ba năm qua, Du Lật luôn giấu kín tình cảm của mình.

Nhưng giờ đây, Yến Tùy đã có bạn gái, nên tình cảm mờ nhạt của cậu dường như cũng cần phải chấm dứt.

Du Lật cúi đầu, nhìn chăm chú vào lon bia trước mặt.

Cậu chưa từng uống rượu, nhưng cũng biết rằng nhiều người khi buồn phiền thường mượn rượu để giải sầu.

Lúc này, cậu đột nhiên muốn thử xem liệu có thật sự hiệu quả không.

Du Lật đưa tay cầm lấy lon bia, vừa mở ra thì nghe thấy tiếng cửa biệt thự mở ra.

Ba người đang đùa giỡn cũng dừng lại, cùng nhau nhìn về phía cửa.

Một bóng người cao lớn đang bước vào, giày da đạp lên sàn đá cẩm thạch phát ra tiếng vang.

Hắn mặc một bộ vest đen chỉn chu, tóc được cố định bằng keo xịt tóc, dù ban ngày có hơi rối nhưng vẫn gọn gàng, một sợi tóc rủ xuống trán.

Chiếc mũi cao thẳng đỡ lấy cặp kính gọng vàng, nhưng không che được ánh mắt sắc lạnh lạnh lùng.

Cặp mắt phượng kia thoải mái quét qua bốn người trong phòng khách, khi ánh mắt dừng lại ở Du Lật, tim cậu đập nhanh hơn, ngón tay nắm chặt lấy vại bia.

Dưới ánh mắt đó, Yến Tùy vội vàng đứng thẳng người: “Anh!”

Lưu Tông và Từ Bân cũng nhanh chóng ổn định tư thế, đồng thanh chào: “Đại ca, buổi tối tốt lành.”

Du Lật cầm vại bia, ngước mắt sợ hãi nhìn Yến Tùy và anh trai của Yến Tùy —— Yến Thời Đình liếc nhìn một cái, rồi vội vàng cúi xuống.

Giọng nói của anh nhẹ nhàng nhưng vẫn đủ rõ ràng: “Yến đại ca.”

“Ừ.” Yến Thời Đình gật đầu.

Đôi môi mỏng của anh khẽ mở, giọng nói lạnh lùng: “Tổ chức tiệc à?”

Yến Tùy bước lên, nở nụ cười tươi: “Đúng vậy, em tổ chức tiệc độc thân.”

Anh suy nghĩ một chút rồi giải thích: “Đại ca, lát nữa bọn em sẽ đi chơi ở bể bơi biển, anh yên tâm, sẽ không làm phiền anh đâu.”

Yến Thời Đình không nói gì, chỉ nhíu mày liếc nhìn mấy chai bia trên bàn, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên chai bia vừa mới mở trên tay Du Lật.

“Uống ít rượu thôi.”

Hắn buông những lời này không chứa chút cảm xúc nào, rồi bước lên cầu thang đi lên tầng.

Yến Tùy cười, nói: “Em biết rồi, anh.”

Đợi đến khi bóng dáng Yến Thời Đình khuất sau góc cầu thang, Du Lật mới thở phào nhẹ nhõm, từ từ trở lại chỗ ngồi.

Lưu Tông và Từ Bân như vừa thoát khỏi áp lực, thở dài một hơi dài.

“Phù — lão nhị, đại ca của mày đáng sợ thật đấy.”

“Mỗi lần gặp anh ấy, tao còn không dám thở mạnh.”

“Chẳng lẽ đây chính là khí chất của một tổng tài?”

Yến Tùy xoa xoa gáy, “Đâu có, anh của tao rất tốt tính mà.”

Lưu Tông cười khẩy nói: “Vậy lúc mày nhìn thấy hắn, phản ứng đầu tiên lại lớn như vậy à.”

“Phản xạ có điều kiện thôi mà.”

Yến Tùy vẫy tay, nói: “Đi thôi, chúng ta sang bên bể bơi.”

Hôm nay Yến Tùy tổ chức một bữa tiệc đơn giản, sân nhà của anh ta ngay cạnh bể bơi.

Tuy nhiên, sau khi ba người bạn cùng phòng đều đến, anh ta gọi mọi người tập trung trong phòng khách, công bố tin mình đã thoát ế.

Lưu Tông tiến lên ôm vai Yến Tùy, hào hứng nói: “Em dâu đang ở bên bể bơi nhỉ, lát nữa nhớ giới thiệu với chúng ta nhé.”

“Đương nhiên rồi.”

Yến Tùy quay đầu, nhìn về phía Du Lật: “Tiểu Ngư Nhi, mau lên đi cùng.”

Du Lật khẽ giật mình, buông ly bia trong tay xuống, đứng dậy đuổi theo ba người.

*

Bên bể bơi, Du Lật ngồi trước một quầy bar, ánh mắt đặt lên Yến Tùy đang đứng giữa đám đông.

Lúc này, Yến Tùy đang nắm tay bạn gái mình, giới thiệu cô ấy với bạn bè.

Du Lật, với tư cách là người bạn thân nhất của Yến Tùy, đã từng gặp mặt bạn gái của anh ta.

Bạn gái của Yến Tùy là Hứa Trường Kha, tiểu thư của gia tộc họ Hứa, một cô gái xinh đẹp, tính cách hào phóng và dịu dàng.

Du Lật nhìn nàng, ánh mắt đầu tiên đã khiến cậu suy nghĩ. Một người như vậy, đứng chung với Yến Tùy quả thật là một cặp đôi vượt ngoài tiêu chuẩn, xứng đôi tuyệt đối.

Trong lúc đang mơ màng, có người ngồi xuống bên cạnh Du Lật.

“Ha, hình như lúc trước tôi đã gặp cậu ở đâu đó. Cậu là bạn cùng phòng của Yến Tùy phải không?” Người đó chống cằm bằng tay phải, giọng nói đầy hứng thú.

Du Lật tỉnh táo lại, quay đầu nhìn người vừa đến.

Người đàn ông khuôn mặt thanh tú, mặc chiếc áo sơ mi lụa đen, hai cúc trên cùng cởi bỏ, lộ ra chiếc dây chuyền bạc, toát lên vẻ phong lưu lãng tử.

Chỉ thoáng nhìn, Du Lật đã thu hồi ánh mắt: “Đúng vậy.”

Người đàn ông nhướng mày: “Lúc trước cậu có phải đã từng đến Yến gia tham gia yến hội không?”

Du Lật gật đầu, “Ừm” một tiếng.

Cậu không mấy để ý đến người kia, nhưng người đàn ông đó cũng không bực mình, “Vậy có lẽ chúng ta đã gặp nhau một lần trong yến hội rồi. Tôi là bạn thân của Yến Tùy, Thẩm Duệ.”

“Vừa rồi tôi thấy Yến Tùy rất quan tâm đến cậu, hai người quan hệ cũng không tệ nhỉ.”

Du Lật trả lời: “Cũng khá.”

Nhận ra thái độ hờ hững của cậu, Thẩm Duệ khẽ cười, không tiếp tục nói chuyện nữa.

Du Lật lại đưa mắt nhìn về phía Yến Tùy.

Ở bên kia, không biết bạn bè nói gì, Hứa Trường Kha đột nhiên e thẹn che mặt, dựa vào vai Yến Tùy.

Còn Yến Tùy thì ôm nàng một cách trân trọng.

Du Lật hiểu rõ, Yến Tùy chắc chắn rất thích vị thiên kim của nhà Hứa này.

Cậu hiểu rõ Yến Tùy, biết rằng Yến Tùy đã theo đuổi Hứa Trường Kha hơn nửa năm, nhưng vì sao đến giờ vẫn chưa có chút tin tức gì.

—— Bởi vì gia thế nhà họ Hứa không bằng nhà họ Yến, Yến Tùy lo lắng rằng nếu quá phô trương, kết quả không tốt thì Hứa Trường Kha chắc chắn sẽ bị người khác nói xấu.

Ngay từ đầu, hắn đã rất quý trọng Hứa Trường Kha.

Nhìn đôi tình nhân âu yếm nhau, Du Lật cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt.

Đã đến lúc cậu buông bỏ tình cảm của mình rồi.

“Thật là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.” Thẩm Duệ bên cạnh đột nhiên cảm thán.

Du Lật nhìn về phía anh ta.

Thẩm Duệ thu hồi ánh mắt nhìn về phía Yến Tùy, cười nói: “Yến Tùy và Hứa Trường Kha đẹp đôi đúng không?”

Du Lật cảm thấy cổ họng chua xót.

Nhưng cậu vẫn gật đầu: “Đúng vậy.”

Trên quầy bar bên cạnh bày vài chai rượu, bia, rượu vang đỏ, champagne đều có đủ.

Du Lật đột nhiên nhớ đến chai bia mình vừa mở nhưng chưa uống.

Cậu vẫn muốn thử xem rượu có thể làm vơi đi nỗi buồn không, vì thế đưa tay về phía một chai bia.

Thẩm Duệ thấy vậy, kéo lại cổ tay cậu, “Định uống bia à? Bia có gì ngon đâu.”

Không biết có phải là ảo giác không, Du Lật dường như cảm nhận được ngón tay đối phương vuốt ve nhẹ trên cổ tay mình.

May mắn là Thẩm Duệ nhanh chóng thu tay lại, nhìn qua với vẻ lễ phép khác thường: “Cậu có vẻ không quen uống rượu, nếu muốn thử thì tốt nhất đừng uống bia, rất khó uống.”

Anh ta cười, nói: “Bên kia có người pha rượu, tôi đi lấy cho cậu một ly.”

“Không cần…”

Thẩm Duệ cực kỳ nhiệt tình.

Mà Du Lật thật sự không biết cách đối phó với loại người nhiệt tình như vậy, lời từ chối còn chưa kịp nói xong, người kia đã đi về phía người pha rượu.

Chẳng mấy chốc, Thẩm Duệ bưng đến một ly cocktail màu hồng nhạt.

“Nếm thử đi, ngọt lắm.”

Ly rượu đó thật sự rất đẹp, thành ly có bọt khí, đáy ly là những viên đá màu hồng nhạt.

Trong một đêm hè oi bức như thế, thật sự rất hấp dẫn người ta uống.

Người ta đã mang rượu đến tận nơi, cậu lại là bạn thân của Yến Tùy, Du Lật thật sự không biết tìm lý do gì để từ chối.

Đối với cậu mà nói, từ chối người khác là một việc rất khó, huống chi là từ chối một người “quen biết”.

Cậu đành phải nhận lấy và nếm thử một ngụm, quả thật như lời Thẩm Duệ nói, rất ngọt.

“Uống có ngon không?” Thẩm Duệ hỏi.

Anh ta nhiệt tình như vậy, Du Lật thật sự không thể làm ngơ, gật đầu đáp: “Cảm ơn.”

Thẩm Duệ lại mở một chai bia và một chai champagne, nói: “Cậu thử hai loại này xem, hương vị đối lập nhau, có lẽ không bằng cocktail ngon.”

Du Lật lần lượt nếm thử.

Đúng như lời Thẩm Duệ, bia và champagne đều không thể sánh bằng cocktail được pha chế tinh tế.

Nhưng Du Lật không biết rằng, uống hỗn hợp các loại rượu như vậy rất dễ say, huống chi đây lại là lần đầu tiên cậu uống rượu.

Trong vô thức, Du Lật cảm thấy đầu óc hơi choáng váng.

Mặt cậu ửng đỏ, trước mắt bắt đầu xuất hiện những hình ảnh chồng chéo.

Thẩm Duệ lại mang đến cho cậu một ly rượu mới, “Thử cái này xem…”

Du Lật không kịp từ chối, lại uống một ngụm.

Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cậu cảm giác như có ai đó đang nhìn mình từ phía sau.

Cậu quay đầu lại, ngoài đám người đang vui chơi, chỉ thấy một sân phơi ở tầng ba của biệt thự xa xa.

Nhưng trên sân phơi rõ ràng không có bóng người.

Có lẽ do uống quá nhiều nên bị ảo giác.

Du Lật thu tầm mắt lại, thấy Thẩm Duệ lại mang đến một ly cocktail màu xanh.

Du Lật nhíu mày, nói: “Tôi hình như say rồi, không thể uống nữa.”

“Người say đều nói mình không say, cậu nói say, xem ra là chưa say đâu.” Thẩm Duệ cười, đưa ly rượu ra: “Một ngụm cuối thôi, nếm thử xem.”

Du Lật mím môi, không nhận.

Thẩm Duệ thấy vậy cũng không ép, quay sang nhìn Yến Tùy và Hứa Trường Kha.

“Tuy đều là con nhà giàu, nhưng Yến Tùy khác với chúng ta, nhiều năm nay chưa thấy bên cạnh anh ta có người phụ nữ nào.”

“Giờ lại ồn ào tổ chức một bữa tiệc công khai như thế, xem ra thật sự yêu Hứa Trường Kha lắm.”

Lời nói của Thẩm Duệ như dao cứa vào tim Du Lật.

Cậu cảm thấy đau khổ, có lẽ do uống chưa đủ nên vẫn chưa thể buông bỏ.

Du Lật cắn môi, đột nhiên cầm lấy ly rượu từ tay Thẩm Duệ, uống cạn một hơi.

Thẩm Duệ nhìn anh kinh ngạc, khi Du Lật uống xong và loạng choạng, anh ta tiến lên, khẽ nói:

“Xem ra tôi đoán không sai, cậu và tôi là cùng một kiểu người nhau.”

Du Lật đầu óc hỗn loạn: “Kiểu người gì?”

“Cậu thích đàn ông.”

Thẩm Duệ mỉm cười, “Tôi đã nhìn ra, cậu thích Yến Tùy, đúng không?”

Câu nói nhẹ nhàng nhưng như sét đánh.

Du Lật đầu óc lập tức tỉnh táo hơn, cậu đẩy Thẩm Duệ ra, lạnh lùng nói: “Tôi không có.”

Nói xong, Du Lật hướng về phía biệt thự bên kia chạy đi.

Phía sau, Thẩm Duệ nhìn ly rượu không đổ, khóe miệng khẽ nhếch lên đầy thú vị.

Anh ta nhìn theo bóng dáng Du Lật chạy xa, chậm rãi bước theo.

Như thể đã nắm chắc phần thắng.

Trong nhà vệ sinh tầng một của biệt thự, Du Lật chống tay vào bồn rửa mặt, đầu óc choáng váng.

Cậu mở vòi nước rửa mặt, nhưng đầu óc vẫn không tỉnh táo hơn.

Người cậu nóng bừng, có lẽ đó là phản ứng khi say rượu? Thật khó chịu.

Du Lật cắn chặt môi, cố gắng lấy lại tỉnh táo, ánh mắt liếc thấy Thẩm Duệ cũng đi vào nhà vệ sinh.

Thẩm Duệ dựa vào khung cửa, ánh mắt liếc nhìn Du Lật: “Tiểu mỹ nhân, đang nói chuyện, chạy đi đâu vậy?”

Du Lật chân tay mềm nhũn, đầu óc mơ màng, không còn đủ tỉnh táo để trả lời.

Cậu lảo đảo, Thẩm Duệ thấy vậy lại tiến lên, nắm lấy cánh tay cậu, thì thầm bên tai: “Tôi biết cậu đang rất khó chịu, muốn theo tôi không, tôi giúp cậu thoải mái…”

Lời chưa dứt, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía xa: “ Cậu đang làm gì đó?”

Thẩm Duệ giật mình, vội buông tay Du Lật, quay đầu lại, chỉ thấy Yến Thời Đình đứng cách đó hơn hai mét trên hành lang, sắc mặt âm trầm nhìn anh.

“Yến, Yến tổng.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play