Những rối rắm giữa đám người kia chẳng ảnh hưởng gì đến hai người họ.
Sau trận hoan ái, An Nhược lười biếng dựa nghiêng trên giường, lên tiếng: “Dật ca ca, ta muốn uống nước.” Vân Dật khoác ngoại bào, rời giường rót một ly nước ấm, lại mang thêm một đĩa điểm tâm nhỏ.
An Nhược ngồi trên giường như một tiểu gia, hai mắt sáng rực nhìn Vân Dật không rời. Dáng người cao lớn, thẳng tắp, cử chỉ tiêu sái ung dung. Chiếc áo khoác lỏng lẻo không che được hết thân thể rắn chắc, ngược lại càng tăng thêm vẻ mờ ám mê hoặc khi bước đi, thi thoảng để lộ ra phần nào đó khiến người ta đỏ mặt tim đập chính là cái thứ đáng ghét ấy, lần nào cũng khiến cậu khóc, giờ thì eo đau ê ẩm, tê rần từ tận xương cụt truyền lên.
Vân Dật bị ánh mắt nóng bỏng của An Nhược làm cho khựng lại, bật cười khẽ, đưa tay cốc nhẹ lên mũi cậu: “Tên háo sắc nhnhỏ.”
“Rõ ràng là Dật ca ca cố tình dụ ta trước. Thân thể ta có khiến huynh không kìm được, huyết khí sôi trào không?” Cậu chớp mắt trêu chọc.
Huyết khí sôi trào? Cái tên tiểu quỷ này lại đọc loại thoại bản gì rồi? “Có chứ, đến mức ta muốn mãi ở trong đó không ra nữa.” Không thuận theo cậu, lát nữa thế nào cũng giở trò mè nheo cho xem.
Tiểu quỷ đỏ mặt, ngượng ngùng thì thầm: “Ta... ta cũng thích huynh ở mãi trong đó.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play