Không biết là vô tình hay cố ý mà ly nước chanh trong tay Thi Uẩn bị cú đánh này hất đổ ra ngoài hơn một nửa ly.
Chu Trạch Chung chia một ít nước chanh từ ly của mình sang ly của Thi Uẩn, sau đó nhắm mắt uống một ngụm hết ly nước chanh của mình.
Ngoại trừ cặp lông mi đang không ngừng co giật thì khuôn mặt của anh chẳng có chút thay đổi nào, Thi Uẩn ngày càng cảm thấy anh giống như một con rô-bốt đã được thiết lập sẵn cảm xúc.
“Hầu hết mèo đều rất chán ghét mùi cam chanh quýt, anh khuyên em không nên ép nó làm điều mà nó không thích.” Chu Trạch Chung nhận lấy ly nước chanh từ trên tay Thi Uẩn, kề sát miệng ly lên môi cô, khóe môi hơi cong lộ ra một nụ cười đầy sâu xa: “Em uống đi, lát nữa vào trong uống thêm hai ly nước khoáng là được mà.”
Ly nước chanh vừa mới kề tới khóe môi thì mùi chua của chanh đã xông thẳng vào mũi, tiến lên não, làm Thi Uẩn xây xẩm.
Thi Uẩn ngước mắt lên, đôi mắt tròn xoe ngập nước làm cho người ta vừa nhìn đã thấy yêu không thôi: “Em không muốn uống thêm nước khoáng, em muốn nhận thưởng thêm được không?”
“Em muốn thưởng gì?” Vẻ mặt Chu Trạch Chung không hề thay đổi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play