"A—!”
Tiếng thét thảm thiết vang lên.
Từ tần ngã xuống đất, váy áo ướt đẫm sắc đỏ.
Cùng lúc đó, trong đầu ta, hệ thống cũng gào thét liên hồi:
“Ngươi đang làm cái gì vậy! Nhất định phải giết nàng ta sao? Dù sao… dù sao nàng ta cũng không phải người tốt, nhưng ngươi…!”
Thì sao?
Ta cũng đâu phải người tốt.
Từ tần ôm bụng kêu khóc thảm thiết.
Giang Tấu rất nhanh đã có mặt.
Nhìn thấy mỹ nhân ngã trên đất, đồng tử hắn co rút lại.
Ánh mắt hắn lướt qua ta, có một thoáng do dự.
Ta biết, hắn vẫn còn tiếc nuối nhan sắc của ta.
Ta lập tức quỳ sụp xuống, khóc đến lê hoa đái vũ, vẻ mặt đầy khiếp sợ:
“Bệ hạ… Là thần thiếp không tốt… Thần thiếp không biết muội muội đã có thai… Nàng muốn ngồi xích đu, thần thiếp…”
Ta nức nở đến mức khó mà nói tiếp, dường như chỉ cần thêm một hơi nữa là sẽ ngất lịm đi.
“Bệ hạ… Người cứ trục xuất thần thiếp khỏi cung đi!”
Bên cạnh, Từ tần đau đến mặt mày trắng bệch, chỉ biết liên tục cầu xin Giang Tấu làm chủ cho nàng ta.
Một nam nhân, không thể đặt hai nữ nhân ngang hàng.
Bằng không, hắn sẽ giống như một con ruồi mất đầu, chẳng biết nên bay về hướng nào.
Lúc này, Giang Tấu chính là như vậy.
Hắn lưỡng lự tiến về phía ta, nhưng vừa nghe thấy tiếng khóc của Từ tần, lại đưa tay về phía nàng ta.
Cuối cùng, hắn chẳng chạm vào ai cả.
Chỉ day day ấn đường, chậm rãi nói:
“Người đâu, đưa Từ tần về tẩm cung, hảo hảo điều dưỡng.”
Rồi hắn quay sang ta, chần chừ hồi lâu, mới nói:
“Quý phi… Cấm túc.”
Đương nhiên, Giang Tấu không nỡ phạt ta.
Từ tần nay thân thể không lành lặn, ai có thể hầu hạ hắn đây?
Lúc không ai để ý, ta lặng lẽ liếc nhìn Từ tần.
Ánh sáng trong mắt nàng ta đã vụt tắt.
Ta khẽ cong môi, cười nhạt.
Khiến Giang Tấu uống thuốc tránh thai, ngoài lý do ta không muốn sinh con, còn một nguyên nhân khác—
Hắn chỉ yêu chính mình.
Hắn không quan tâm có hậu duệ hay không.
Còn ta, cũng chỉ yêu chính mình.