Giang Tấu thấy ta im lặng, ngỡ rằng ta bị đám tấu chương này dọa sợ, liền ôm lấy ta mà vỗ về.

“Đừng lo, trẫm tuyệt đối không để bất cứ kẻ nào động vào nàng dù chỉ một chút. Tri Chi, có trẫm ở đây, nhất định sẽ bảo vệ nàng chu toàn.”

Ta mỉm cười, hôn lên cằm hắn, nhẹ giọng đáp:
“Thần thiếp biết mà, bệ hạ thương ta nhất.”

Lấy cớ bệnh cũ tái phát, ta an an ổn ổn nằm trong cung dưỡng bệnh mấy ngày.

Đến ngày thứ tư, Giang Tấu không kiên nhẫn được nữa mà tới tìm ta.

Hắn sải bước tiến vào tẩm cung, vạt áo rộng lớn quệt qua tay cung nữ đang bưng trà.

“Choang!”

Chén trà rơi xuống đất, vỡ tan, nước trà nóng bỏng bắn lên tay áo Giang Tấu.

Hàng chân mày hắn lập tức nhíu chặt, sát khí trong mắt như bão tố sắp kéo đến.

Cung nữ kia, tám phần lành ít dữ nhiều.

Ta thở dài, đưa tay ấn lên ấn đường đang nhíu chặt của hắn.

Thực ra, sau nhiều lần như vậy, ta cũng cảm thấy mệt mỏi.

Nhưng rồi ta vẫn cười, vẫn mềm mại tựa sát vào hắn, vẫn dùng giọng điệu tùy hứng kiêu căng như trước:

“Đã vụng về thế này, chi bằng đem nhét vào pháo, bắn lên trời làm pháo hoa đi.”

Lời ta vừa dứt, Giang Tấu liền sững sờ.

Hắn ngây người, bạo ngược trong mắt lập tức tan biến, thay vào đó là hoài nghi.

“Tri Chi, nàng làm sao vậy? Có phải thân thể không khỏe?”

Hắn ôm ta vào lòng, nhè nhẹ vỗ về sau lưng ta.

Ta giấu đi vẻ chán ghét nơi đáy mắt, dịu dàng cất giọng dỗ dành:
“Mấy ngày nay nằm trong cung dưỡng bệnh, thần thiếp thấy ngột ngạt quá.”

Giang Tấu bận dỗ ta, lại quay đầu quát cung nữ:
“Cút đi!”

Cung nữ vội vã cúi đầu lui xuống.

Giang Tấu ghé sát tai ta, nhẹ giọng:
“Có phải nàng muốn xem pháo hoa không? Trẫm nghe nói sắp đến lễ hội pháo hoa, trẫm đưa nàng ra ngoài xem, thế nào?”

Ta khẽ gật đầu.

Thấy chưa? Giang Tấu chính là con người như vậy.

Dù cho ta chẳng chủ tâm câu dẫn, giữa lúc thời cuộc rung chuyển, thứ hắn bận tâm vẫn chỉ là chút chuyện cỏn con ấy

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play