Ta đem tất cả sản nghiệp dưới danh nghĩa của mình, chuyển nhượng với giá thấp cho những nữ chưởng quầy do ta tự tay bồi dưỡng.

Các nàng quản lý cửa hàng gạo, cửa hàng vải, tiệm bạc, xưởng son phấn, xưởng xà phòng, trà quán, tửu lâu, và tiệm ngọc.

Là tám vị chưởng quầy danh tiếng lẫy lừng trong kinh thành.

Những nữ tử khác nếu có hứng thú, có thể cùng góp vốn, chia cổ phần để kinh doanh.

Các nàng vô cùng kinh ngạc.

“Phu nhân, ngài lại lấy giá bằng một nửa mà sang nhượng, có chuyện gì lớn xảy ra sao?”

“Không có gì. Chỉ là ta sắp về nhà, cửa hàng không thể mang theo.”

“Phủ tướng quân vẫn ở kinh thành, ngài muốn đi đâu?”

Giọng của Phó Húc vang lên sau lưng.

Bên cạnh hắn là một thiếu nữ nhỏ nhắn, dung mạo đoan trang, mặc y phục xanh biếc.

Hẳn là Tống Liễu Liễu.

Chưa kịp đáp lời, Lâm Dữu Ninh đã lao tới, dùng sức vặn tai hắn.

“Hay lắm! Ngươi nói với ta là bị mẫu thân phạt quỳ trong từ đường, vậy mà chớp mắt đã dẫn theo nữ nhân khác đi dạo tiệm ngọc khí?”

Phó Húc đau đến mức kêu oai oái.

“Ngươi quá mức thô lỗ! Tin hay không, ta sẽ từ hôn?”

“Muộn rồi. Ta đã lấy lòng được mẹ chồng tương lai, ngươi có hối hận cũng vô ích.”

Hắn giận dữ, quay sang trừng mắt nhìn ta.

“Ban đầu không phải người phản đối ta cưới Lâm Dữu Ninh sao? Vì sao lại đổi ý?”

Phó Húc vừa gặp Lâm Dữu Ninh liền đem lòng si mê, nhất quyết muốn cưới nàng.

Ta không cho phép hắn nạp thiếp, nếu cả đời chỉ cưới một lần, vậy phải tìm hiểu thật kỹ.

Lâm Dữu Ninh khoác tay ta, cười nhẹ.

“Ngươi thích ta, là vì nhan sắc. Còn mẫu thân ngươi thích ta, là vì phẩm hạnh.”

“Ngươi!”

Phó Húc tức giận đến mức không nói nổi.

Tống Liễu Liễu khẽ kéo tay áo hắn.

“Huynh không phải dẫn muội đi chọn vòng ngọc sao?”

Phó Húc chần chừ nhìn ta một cái, rồi lập tức nói.

“Chưởng quầy Chu, lấy ra cặp vòng bạch ngọc thượng hạng nhất.”

Ta ngăn lại.

“Phó Húc, ngươi lấy bạc từ đâu?”

Hắn trừng mắt, ngang nhiên đáp.

“Cửa hàng là của Phó gia, ta lấy đồ nhà mình, cần gì bạc?”

Lâm Dữu Ninh thấp giọng lẩm bẩm.

“Không mất đồng nào mà có đồ, đúng là mặt dày.”

Ta không đổi sắc mặt, chậm rãi nói.

“Đây là sản nghiệp do ta gây dựng, ai nói là của Phó gia?”

Sắc mặt Phó Húc lập tức tái xanh.

“Mẫu thân, người nhất định phải khiến ta mất mặt trước bao nhiêu người như vậy sao?”

“Nếu không phải phụ thân là đại tướng quân, ai thèm nể mặt mà đến cửa hàng của người?”

Thì ra, hắn vẫn luôn nghĩ như vậy.

Bỏ qua tất cả nỗ lực của ta, cho rằng ta chỉ dựa vào danh vọng của phủ tướng quân để có ngày hôm nay.

Là ta quá tham luyến tình thân, nên mới nhẫn nhịn hắn hết lần này đến lần khác.

Hiện tại, ta không cần Phó Ất, cũng không cần hắn nữa.

Ta nhìn về phía chưởng quầy Chu đang lộ rõ vẻ khó xử.

“Truyền lệnh xuống, nếu không có sự đồng ý của ta, bất kỳ ai cũng không được tự tiện lấy bất cứ thứ gì thuộc về Thẩm Thanh Tự.”

“Dạ!”

Tám vị chưởng quầy đồng loạt nhận lệnh.

Phó Húc tức đến mức hất tay áo bỏ đi.

Tống Liễu Liễu liếc nhìn ta đầy ẩn ý, rồi vội vã đuổi theo hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play