"Thiếu soái, hiện đã điều tra rõ ràng. Tôn Kỳ Sơn chỉ phái tám vạn Tôn Gia quân tiến về Tô Châu. Hơn nữa, chủ soái lại là Sở Trạm – kẻ vô dụng nhất bên cạnh hắn, chỉ giỏi quản lý chuyện ăn uống và tiêu tiểu. Điều này cho thấy Tôn Kỳ Sơn càng già càng cuồng, khinh người quá đáng. Hắn thực sự coi thường chúng ta đến mức này, thật là đáng khinh!"
Một lão tướng hơn 50 tuổi, tóc hoa râm, thân hình hơi béo, râu ria rậm rạp, khuôn mặt đen sạm, lúc này đang tức giận nói, nước miếng văng khắp nơi. Đối diện hắn là một trung niên nam tử diện mạo nho nhã, ăn mặc tôn quý, khẽ cau mày, đáy mắt lộ rõ vẻ chán ghét nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, không để lộ ra.
"Thiếu soái, ngài không thể chần chừ nữa, cơ hội không còn nhiều đâu!"
Lão tướng nói với giọng đầy khẩn thiết, ánh mắt lóe lên sự gấp gáp và kích động.
"Sở Trạm quả thực ngu ngốc, chỉ mang theo tám vạn quân Tôn Gia mà dám tiến về Tô Châu. Xa biên thùy như vậy chẳng khác nào dê vào miệng hổ. Chỉ cần chúng ta và Lâm Châu hợp sức tấn công, hắn chắc chắn sẽ tự chuốc lấy diệt vong, không thể chạy thoát. Đến khi đó, chúng ta chiếm được Tô Châu, rồi tiến về biên thùy, bắt sống Tôn Kỳ Sơn, nuốt gọn 40 vạn quân của hắn."
"Lúc ấy, kinh thành có còn giúp đỡ được gì nữa? Hoàng thất hay Tứ đại thế gia, chẳng qua chỉ là bọn vô dụng, giá áo túi cơm. Nếu chúng ta chiếm được 40 vạn Tôn Gia quân, không chỉ Đại Nghiêu, mà cả thiên hạ này sẽ thuộc về chúng ta!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT