Tôn Tử Việt nói rất tự nhiên, nhưng trong lời nói vẫn lộ ra sự quyết tâm không thể lay chuyển.
Tôn Tử Bách biết đệ đệ mình là người thông minh, năng lực xuất chúng. Hơn nữa, hắn không phải là người thuần lương như vẻ bề ngoài. Ngược lại, hắn giống như một con sói thông minh, âm thầm ra tay mà không để lại dấu vết. Nhưng điều đó không quan trọng, điều quan trọng là những việc hắn làm có gây hại hay không và tâm tư của hắn đối với người khác có thuần khiết hay không.
Tôn Tử Bách dám trọng dụng Tôn Tử Việt chính vì có sự tin tưởng tuyệt đối với hắn, cho nên cũng không ngăn cản. Còn về phần Bạch Tử Ngọc, Tôn Tử Bách luôn cảm thấy giữa họ chắc chắn có điều gì đó. Nếu Bạch Tử Ngọc hoàn toàn không có tình cảm với Tôn Tử Việt, hắn sẽ không bỏ đi mà sẽ đối đầu.
Tóm lại, chuyện giữa hai người này, Tôn Tử Bách không có ý định can thiệp.
Chỉ là, Tôn Tử Bách không ngờ rằng hai người họ lại có thể xa nhau lâu đến vậy. Bạch Tử Ngọc rời đi một lần là ba năm.
Mạng lưới tình báo ngày càng mở rộng, phạm vi bao phủ càng lúc càng lớn. Bạch Tử Ngọc từ Toại Quốc sang Chu Quốc, rồi từ Chu Quốc đến Hạ Quốc, tóm lại là không trở về Đại Nghiêu.
Tôn Tử Việt ngày càng chứng tỏ năng lực vượt trội, càng được Tôn Tử Bách coi trọng. Vì thế, dù tuổi trẻ, hắn đã nắm giữ quyền cao chức trọng, lại là Vương gia của Đại Nghiêu. Không ít người không dám động đến Hoàng Đế, liền chuyển ánh mắt tới vị Vương gia độc thân này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play