Ngày hôm đó vào cung diện thánh, Tôn Tử Bách bị mẫu cổ khống chế, hắn dùng chút lý trí cuối cùng chống lại trái tim mình, thà chết để bảo vệ ý chí. Đến khi thấy Tô Cẩn Ngôn và mọi người rời đi, hắn mới hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Lúc Tôn Tử Bách tỉnh lại, không phải trạng thái bị khống chế mơ hồ như trước mà là trong một phòng bệnh sáng sủa và xa hoa. Hắn đã biến thành quỷ hồn trôi nổi giữa không trung, nhìn người nằm trên giường bệnh – một kẻ giống hệt hắn. Chính xác mà nói, đó là bản thể hắn – một tiểu thiếu gia nhà hào môn, từ nhỏ đã không được yêu thương.
Tôn Tử Bách sinh ra trong cô độc, quanh hắn chỉ có bảo mẫu và bốn bức tường lặng lẽ. Hắn có cha mẹ, có anh trai, nhưng phụ thân là người cầm quyền Tô gia, luôn bận rộn công việc, dù khi về nhà cũng chỉ ở trong thư phòng. Với Tôn Tử Bách, phụ thân lúc nào cũng lãnh đạm, mỗi lời quan tâm đều khuôn mẫu, giống như chiếu lệ.
Từ chờ mong phụ thân về nhà, khát khao được quan tâm, cho đến thất vọng và dần trở nên chết lặng, chỉ trong sáu bảy năm ngắn ngủi.
Mẫu thân của hắn là một vị phu nhân hào môn điển hình, lúc nào cũng bận rộn tiệc tùng, mua sắm hàng xa xỉ, nhưng đối với hắn lại chẳng rõ vì sao mà chán ghét.
Khi còn nhỏ, hắn nghĩ rằng mẫu thân không yêu con cái, vì đâu đó vẫn tồn tại kiểu mẫu thân như vậy. Nhưng đến khi thấy mẫu thân đối đãi với anh trai Tôn Cảnh Huy hoàn toàn khác biệt – sự yêu thương, cưng chiều trái ngược với sự lạnh nhạt, khinh ghét đối với hắn – hắn mới hiểu, không phải là không biết yêu, chỉ là không yêu hắn mà thôi.
Tôn Cảnh Huy, trong mắt Tôn Tử Bách chỉ là một phế vật, nhưng lại là đại thiếu gia của Tô gia, được sống trong nhung lụa, từ nhỏ đã được mẫu thân cưng chiều đến hư hỏng. Dù hắn là một kẻ vô dụng như vậy, mẫu thân vẫn yêu thương hắn hết lòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT