Buổi tối, tại quán bar.
Trong điện thoại của Chúc Kỳ vẫn đang phát đoạn phỏng vấn của Đào Hân Nhiên và Lương Gia Bình.
Video ghi lại hình ảnh Đào Hân Nhiên khoác tay Lương Gia Bình đầy tình tứ, giọng ngọt ngào: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm. Dù yêu đương, tôi vẫn không quên nhiệm vụ của mình. Tháng sau, tôi sẽ biểu diễn độc tấu violin tại lễ kỷ niệm 100 năm của Đại học Thân. Mong mọi người đến ủng hộ nhé!”
Đào Hân Nhiên là tay violin chính của dàn nhạc giao hưởng Đại học Thân, từ bé đã giành nhiều giải thưởng lớn nhỏ, luôn thu hút sự chú ý.
Còn Lương Gia Bình, người thừa kế tập đoàn nhà họ Lương, gần đây vừa được vinh danh đứng đầu trong danh sách Mười thanh niên xuất sắc của thành phố Thân.
Chuyện tình của họ vừa công khai đã khiến truyền thông phải nháo nhào. Hôm nay đúng là một ngày đầy drama hút view.
Trì Nguyệt nhíu mày: “Được rồi, tắt cái video đi, nghe hai đứa đó nói là muốn buồn nôn.”
Đào Uyển ngồi đó, một mình lặng lẽ uống rượu, không nói tiếng nào.
Chúc Kỳ không nhịn được nữa, buông lời: “Cái cô Đào Hân Nhiên này, lên báo khoe yêu đương mà không quên PR bản thân, đúng là thứ trơ trẽn. Trà xanh gặp chó, thôi khóa luôn đi cho khỏi hại người khác!”
Trì Nguyệt cũng lạnh lùng chêm vào: “Đàn ông hai chân đầy ngoài đường, gã Lương Gia Bình thì là cái thá gì?”
Chúc Kỳ quay sang an ủi: “Uyển Uyển, đừng buồn, kiểu gì cậu cũng gặp được người tốt hơn.”
Đào Uyển im lặng nghe, vẻ mặt không chút biểu cảm.
Cô không buồn, thật sự không.
Cùng lắm là thấy tủi thân.
Tủi thân vì Đào Hiển Đình chưa từng đứng ra bảo vệ cô, dù chỉ một lần.
Uống đến ngà ngà say, một người đàn ông trong bộ vest chỉnh tề bước đến trước mặt cô.
Đào Uyển ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh ta, nhất thời sững sờ, tưởng mình hoa mắt.
Cho đến khi giọng nói trầm thấp vang lên “Uyển Uyển, về nhà thôi.”
Chúc Kỳ cảnh giác, lập tức ngăn cản: “Này, anh coi tụi tôi như không khí hả? Anh là ai? Dựa vào đâu bắt cô ấy về nhà?”
Trì Nguyệt lạnh lùng phụ họa: “Đẹp trai thì sao, nơi này không chào đón anh, đi chỗ khác mà diễn đi.”
Đào Uyển loạng choạng đứng dậy, suýt nữa thì ngã, may mà Phó Thuấn đã kịp vươn tay đỡ lấy cô trước khi hai người bạn kịp phản ứng.
“Ừm, về nhà thôi.” Cô nửa tỉnh nửa say, ngả người vào lòng anh.
Chúc Kỳ há hốc miệng. Người luôn bình tĩnh như Trì Nguyệt cũng ngỡ ngàng nhìn cô bạn mình.
Đào Uyển ngoảnh đầu, nhẹ giọng giải thích với họ: “Tụi mình quen nhau. Anh ấy không phải người xấu, sẽ không làm gì mình đâu.”
Cô chủ động nắm lấy tay anh, giọng mềm mại: “Mình về nhà thôi.”
“Ừ, về.”
…
Hôm sau.
Đào Uyển thức dậy khi nắng đã chói chang. Ánh sáng qua cửa sổ kính rọi thẳng xuống tấm ga giường xanh lam mềm mại.
Cô dụi mắt, đầu óc vẫn mơ màng như có sương phủ, vài hình ảnh mờ mờ thoáng qua khiến cô bối rối không biết là mơ hay thật.
Khoan... hình như tối qua cô gặp Phó Thuấn?
Đôi tay nhỏ ấn nhẹ xuống nệm, cảm giác mềm mềm làm cô thoáng tỉnh. Đang định ngó nghiêng xung quanh căn phòng lạ hoắc thì rầm, cửa mở.
Cô theo phản xạ co lại, nhưng ngay khi thấy người bước vào, cả cơ thể như được thả lỏng.
"Anh... Anh Phó Thuấn?" – Cô khẽ gọi, giọng khàn đặc.
Phó Thuấn đi tới, giọng nói trầm ấm: "Em còn thấy khó chịu không?"
“Dạ, em ổn rồi.” – Cô lí nhí trả lời.
Anh khẽ cười: “Giọng em khàn như vịt thế kia mà bảo đỡ à? Uống cái này đi, giải rượu đó.”
Đào Uyển nhận lấy, nhẹ nhàng đáp: "Cảm ơn anh."
Uống xong bát canh giải rượu, Đào Uyển liếc xuống tay áo bộ đồ ngủ của mình. Khoan đã, đây không phải là bộ cô mặc hôm qua mà?
Cô hơi ngớ người, nhưng Phó Thuấn như đọc được suy nghĩ, từ tốn: “Người giúp việc nhà anh thay đấy, đừng lo lắng.”
Đào Uyển bặm môi, cố giữ bình tĩnh: “Em đâu có lo.”
Ừ thì, không lo, nhưng hơi sốc. Mà nói thật, cô vẫn luôn tin anh.
Mẹ anh, bà Trình Minh Quân, là bạn thân chí cốt của mẹ cô. Từ hồi bé tí, cô đã biết anh rồi, nhưng hai người cũng không phải kiểu thân thiết gì.
Lần gặp gần đây nhất là một năm trước. Lúc đó, cô vừa tốt nghiệp, nổi hứng xách ba lô đi du lịch một mình và tá túc ở biệt thự trên đảo của anh hơn nửa tháng.
Mẹ anh bảo bình thường anh chẳng bao giờ về đó, cứ thoải mái mà ở. Ai ngờ, vừa mới ở được một hôm, anh đã "hạ cánh".
Và thế là... hai người bất đắc dĩ sống chung hơn nửa tháng.
Giờ gặp lại, cô không ngờ mình lại xuất hiện trước anh trong tình trạng… thảm hại như này.
Nhưng, chỉ cần nhìn thấy anh, cô cũng chẳng quan tâm nữa. Ở cạnh anh, cô luôn thấy yên tâm một cách kỳ lạ.
Thoát khỏi mớ ký ức, Đào Uyển ngẩng lên nhìn anh.
Phó Thuấn vẫn lạnh lùng, cao sang, như có cả một bức tường vô hình bao quanh. Nhưng ánh mắt anh nhìn cô lại dịu dàng đến lạ, khiến cô không cảm thấy sợ.
Anh cất giọng, nhẹ nhàng: “Nãy em ngủ, bạn em có gọi. Sợ họ lo nên anh nghe giùm. Em gọi lại cho họ đi, kẻo họ lo.”
Sự chu đáo này khiến cô bất giác nói: “Cảm ơn anh.”
Nhớ lại tối qua bỏ rơi Trì Nguyệt và Chúc Kỳ, cô vội vàng tìm điện thoại.
Phó Thuấn cúi người, lấy từ tủ bên cạnh đưa cô. Ngón tay vừa chạm nhẹ, Đào Uyển lập tức rụt lại như vừa bị giật điện.
“Anh chuẩn bị sẵn bữa sáng rồi. Xuống ăn nhé, anh chờ dưới nhà.”
“Dạ.”
Anh tinh ý tránh đi, để cô thoải mái hơn.
Đợi anh đi khuất, Đào Uyển bật điện thoại lên.
Nhóm chat toàn tin nhắn của Trì Nguyệt và Chúc Kỳ, spam như thể muốn nổ máy cô. Nhưng hai tiếng gần đây lại im re, chắc là nhờ Phó Thuấn nghe máy giúp.
Cô nhắn một câu:
[Tớ ổn rồi.]
Chúc Kỳ phản hồi ngay lập tức: [Cậu tỉnh rồi hả?! Có biết tớ với Trì Nguyệt lo muốn điên không?!]
Chỉ nhìn dấu chấm than thôi cũng biết cô nàng đang sôi máu cỡ nào.
Trì Nguyệt thì tỉnh táo hơn: [Người tối qua là ai? Đỉnh tới mức cậu ngoan ngoãn đi theo luôn?]
Đào Uyển: [Con trai bạn thân của mẹ tớ. Quen từ bé.]
Chúc Kỳ: [WHAT? Hóa ra cậu có một anh trúc mã đẹp trai cực phẩm như thế! Bỏ xa Lương Gia Bình mấy vạn dặm nhé. Uyển Uyển, tớ ngửi thấy mùi ‘gì đó’ nha!]