Chương 66
Đàn tế rất cao, tiếng gió đưa âm thanh của trống đồng và khánh vang xa, bá tánh đứng bên ngoài tường đàn tế cũng may mắn được nghe thấy khúc nhạc tiên này. Kết thúc khúc nhạc, người dân vương đô xúc động hướng về phía đàn tế dập đầu, hô vang “Đại vương vạn tuế”, đồng thời dò hỏi xem khúc nhạc tiên này là do phong chủ nào dâng tặng, do những nhạc sư đại tài nào tấu lên.
Đến chiều, khi lễ Tết Trùng Cửu kết thúc, đoàn xe của Ngụy Sơn Quân vừa ra khỏi tường thành cao đã bị bá tánh vương đô nhiệt tình vây quanh, đoàn xe bị chặn đến mức không thể nhúc nhích. Mọi người muốn tận mắt nhìn thấy dung nhan của các bậc đại sư nghệ thuật, muốn nhìn thấy anh hùng ba lần chiến thắng Hổ Bôn. Trước sự yêu cầu của mọi người, Trịnh Ngọc Minh và Sở Triều Huy đành phải mở cửa sổ xe cho bá tánh vương đô nhìn rõ mặt.
Sau khi nhìn rõ dung mạo của Trịnh Ngọc Minh và Sở Triều Huy, bá tánh vương đô bắt đầu trở nên cuồng nhiệt. Hai người họ hội tụ đủ mọi tưởng tượng và kỳ vọng về cái đẹp trên đời. Mọi người hò reo “Trịnh sinh”, “Sở sinh”, bắt đầu ném hoa cúc (hoa tươi vào ngày Tết Trùng Cửu chỉ có hoa cúc) và những vật quý giá mang theo người lên xe, nhất thời trên xe như mưa đá. Sở Triều Huy đáng thương, đối mặt với những món quà từ bốn phương tám hướng như ám khí, không những phải giữ nụ cười trên môi, mà còn phải bảo vệ đầu Trịnh Ngọc Minh khỏi bị những vật nặng ném trúng, tay chân luống cuống, chỉ hận mình không phải Thiên Thủ Quan Âm.
Khi đoàn xe về đến gần hành quán, Trịnh Ngọc Minh và Sở Triều Huy gần như bị chôn vùi trong hoa cúc, ngay cả người đánh xe, trên đầu và xung quanh cũng đầy cánh hoa.
Ngoại trừ Công tử Quang có chút buồn bã, các quý tộc Đạt Thành khác đều rất phấn khích, chuyến đi vương đô lần này, Đạt Thành đã vô cùng nổi bật. Ánh mắt mà các quý tộc nhìn Trịnh Ngọc Minh và Sở Triều Huy đã không còn như trước, mà là ánh mắt sùng bái. Khi nói chuyện, họ không còn gọi Trịnh Ngọc Minh và Sở Triều Huy bằng chức quan nữa, mà bắt đầu dùng kính ngữ, giống như bá tánh vương đô, gọi hai người là “Trịnh sinh” và “Sở sinh”.
Theo tục lệ Đại Tần, chỉ có bậc đại sư mới được gọi là “tiên sinh”, danh sĩ Vương Hiệt của nước Hứa, khi Ngô vương gọi cũng dùng kính ngữ “tiên sinh”. Bá tánh vương đô tự động thêm kính ngữ “tiên sinh” cho Trịnh Ngọc Minh và Sở Triều Huy, nhưng vì hai người còn quá trẻ, nên bỏ đi chữ “tiên”, gọi thân mật là “Trịnh sinh”, “Sở sinh”.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT