Chương 29
Đạt Thành sau cơn mưa tháng năm oi nồng, ngột ngạt. Từ hậu viện phủ Ngụy Sơn Quân vẳng ra những khúc nhạc du dương, trong trẻo, khiến người qua đường không khỏi dừng chân lắng nghe.
“Công tử! Hân muốn tấu thêm một lần nữa được không ạ?” Nhạc công Hân đã lặp lại khúc đàn không hai lần, nhưng Công tử Quang vẫn tựa lưng vào gối, miên man suy nghĩ.
“Ồ, không cần.” Nghe Hân hỏi, Công tử Quang ngẩng đầu nhìn đồng hồ cát, nhận ra mình đã lơ đãng quá lâu. Thời gian trôi qua lúc nào không hay, Hân đã đàn gần một canh giờ.
“Là do Hân tấu không đủ hấp dẫn Công tử sao?” Hân cụp mắt xuống, giọng nói dịu dàng pha chút tủi thân. Khắp phủ Ngụy Sơn Quân đều đồn đại về sự sủng ái của Công tử Quang dành cho Trịnh Ngọc Minh, vị tri sự Nam Phụ. Ánh mắt bọn gia nhân nhìn Hân chất chứa sự thương hại.
“Hân, ngươi nghĩ nhiều rồi. Tiếng đàn của ngươi tựa như tiên âm, Quang nghe mãi không chán. Chỉ là dạo này tinh thần Quang không tốt, hơi lơ đãng thôi.” Công tử Quang cảm thấy có lỗi với Hân. Đàn không một canh giờ hẳn là rất mệt mỏi. Nhìn vẻ mặt buồn bã của Hân, hắn dịu giọng an ủi.
Kỹ thuật diễn tấu của nhạc công Hân rất điêu luyện. Tiếng đàn không của y khi trầm hùng, sâu lắng như tiếng đàn cầm, khi trong trẻo, cao vút như đàn tranh, lúc lại róc rách như tiếng đàn hạc, vô cùng tuyệt diệu, động lòng người. Lần đầu tiên nghe Hân tấu không, Công tử Quang đã say mê, đắm chìm trong tiếng đàn. Kể từ đó, nếu ba ngày không được nghe Hân diễn tấu, hắn lại cảm thấy ăn không ngon, ngủ không yên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT