Chương 23
Rạng sáng, trời vừa hửng, đám nô lệ ở quán trọ bị Chuột Nhắt gọi dậy. Sau khi rửa mặt bên giếng nước trong sân, chúng được Chuột Nhắt dẫn ra khoảng sân rộng, mỗi người nhận một bát sành. Tiểu nhị của quán trọ vẫn bê ra ba thùng cháo kê múc ra chia cho bọn họ làm bữa sáng.
Vì hôm qua tên nô lệ lực lưỡng kia giành ăn, nên hôm nay khi nhận được bát cháo của mình, chẳng ai chờ cháo nguội, bất chấp bỏng rát, cứ tu ừng ực. Khi tên lực lưỡng kia định giở trò cướp đoạt thì thấy mọi người đã ăn gần hết phần của mình. Hai cha con kia ăn nhanh nhất, đã húp cạn bát cháo, đang liếm láp những hạt kê còn sót lại.
Tên lực lưỡng bưng nửa bát cháo cướp được, liếc mắt nhìn đám nô lệ đang lau miệng xung quanh, tức giận vì chúng quá nhanh tay, thầm nghĩ sau này phải cho bọn chúng một bài học.
Trịnh Ngọc Minh và Sở Triều Huy mua hai mươi hai nô lệ hết 130 kim, trong tay còn lại 370 kim. Số tiền này nếu tiết kiệm có thể duy trì đến tháng mười, khi lúa chín. Ngọc Minh và Triều Huy dự định mỗi tháng sẽ tiếp tục mua thêm nô lệ, số tiền này sẽ không đủ chi tiêu. Hai người bàn bạc, ủy thác Ngô Mục ở Đạt Thành mua thật nhiều bông và gai, vận chuyển đến Nam Phụ. Họ dự định chế tạo máy dệt tiên tiến, tổ chức cho phụ nữ ở Nam Phụ dệt vải, kiếm lời để duy trì kế hoạch canh tác trong thung lũng. Dệt vải là cách kiếm lời nhanh nhất. Một phụ nữ dệt nửa năm, máy kéo sợi Jenny và máy dệt chỉ cần nửa ngày là xong. Chi phí một thợ dệt vải làm ra một tấm vải là mười hai lượng vàng, nhưng dùng máy Jenny và máy dệt thì chỉ mất năm, sáu lượng. Có máy dệt, Ngọc Minh và Triều Huy chẳng khác nào có máy in tiền.
Máy dệt vải rất nhanh nhưng không thể bán hết vải ở Đạt Thành, phải bán sang nước láng giềng. Nếu chỉ bán ở địa phương sẽ phá vỡ thị trường tài chính, gây ảnh hưởng đến nền kinh tế của Đạt Thành, khiến giới quý tộc ở đây bất mãn, hai người sẽ trở thành cái gai trong mắt mọi người.
Vải dệt ở Nam Phụ có thể bán ra ngoài bằng hai cách: bán cho thương nhân đến Đạt Thành buôn bán, hoặc nhờ Ngô Mục bán sang nước láng giềng. Vải bông xanh ở Đạt Thành bán được mười lăm lượng vàng một tấm, sang nước láng giềng có thể bán được hơn hai mươi lượng. Ngô Mục mang vải bông xanh của Đạt Thành sang nước láng giềng đổi lấy vàng, rồi dùng vàng mua vải bông xanh ở Đạt Thành. Trừ chi phí đi lại và các khoản khác, việc buôn bán vải bông xanh của Ngô Mục lãi khoảng ba mươi phần trăm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play