Chương 159
Trịnh Ngọc Minh tỉnh dậy sau cơn mê man, mở mắt ra, thấy ngay trước mặt là gương mặt tuấn tú mà y ngày đêm mong nhớ.
“Triều Huy, huynh đã về rồi.” Giọng Trịnh Ngọc Minh khàn đặc, cổ họng khô rát, âm thanh yếu ớt, hoàn toàn không còn trong trẻo du dương như trước.
“Ta về rồi, đừng nói gì cả, cứ nằm yên nghỉ ngơi.” Sở Triều Huy cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi Trịnh Ngọc Minh, đầu lưỡi liếm nhẹ trên đôi môi khô nẻ của y.
Trịnh Ngọc Minh nhắm mắt lại, hơi thở của Sở Triều Huy khiến y cảm thấy an tâm. Trong vòng tay quen thuộc và yêu thương này, cơn đau trên người dường như cũng dịu đi.
Sở Triều Huy chỉ muốn ôm chặt Trịnh Ngọc Minh vào lòng, nhưng dù khát khao mãnh liệt đến đâu, hắn cũng không dám chạm vào người yêu thương, sợ rằng cử động của mình sẽ khiến y thêm đau.
Lúc Trịnh Ngọc Minh hôn mê, Sở Triều Huy đã dùng khăn ấm lau người cho y. Làn da Trịnh Ngọc Minh quá trắng, những vết bầm tím và trầy xước trên người càng thêm dễ thấy. Sở Triều Huy lau người cho y mà không dám dùng một chút sức lực nào, chỉ sợ chạm vào sẽ làm Trịnh Ngọc Minh đau, dù lúc đó y đang hôn mê bất tỉnh, không cảm nhận được gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT