Chương 151
Chiều tà buông xuống phủ Tổng lý sự, cả phủ nhộn nhịp hẳn lên. Ngoài sân, Mã quản gia vừa chỉ huy thuộc hạ kiểm tra hành lý lần cuối, vừa dặn dò thị vệ chuẩn bị bữa tối. Tô mụ mụ, người phụ trách bếp núc của phủ Tổng lý sự, đã dẫn người về thung lũng Nam Phố từ ba ngày trước để dọn dẹp biệt thự. Bà vừa đi, việc vặt trong phủ không ai sắp xếp, Hoắc thiếu gia mấy hôm nay bận học, đến chiều nay học viện mới cho nghỉ, lại còn phải lên phố mua quà cho vợ chồng Ngô đại ca và vợ chồng Dư Khuê, thành ra chẳng còn thời gian đâu mà lo việc nhà. Mọi việc lặt vặt đổ dồn lên Mã quản gia.
Biệt thự trong thung lũng, ngoài Tô mụ mụ và Hoắc thiếu gia ra, không ai được phép vào. Sau khi hai người lên Khang Thành, biệt thự bị niêm phong, xung quanh đã xây tường cao bao bọc. Cỏ dại mọc um tùm bên trong tường, đều do Đại Tráng và vợ là Cát Nhị Nương ở lại thung lũng dọn dẹp.
Trong thung lũng có xưởng thủy tinh, xưởng vũ khí, xưởng luyện thép, còn có viện nghiên cứu dược liệu, phía Tây thung lũng giáp sông, xây dựng cả doanh trại thủy quân. Thung lũng Minh Huy không chỉ có biệt thự chứa đầy đồ dùng vô giá từ thế kỷ 21, mà những xưởng này cũng vô cùng quan trọng. Một nơi trọng yếu như vậy, chỉ có thể giao cho người trung thành như Đại Tráng trông coi, Trịnh thiếu gia và Sở thiếu gia mới yên tâm. Đại Tráng cũng không phụ lòng tin tưởng của hai người, quản lý thung lũng Minh Huy đâu ra đấy.
Cha Đại Tráng ba năm trước theo Ngô đại ca lên Khang Thành rồi ở lại luôn, làm thợ cả ở xưởng luyện thép mới xây. Mấy vị thợ cả khác cùng lên Khang Thành cũng đều là trụ cột kỹ thuật hoặc quản lý ở các phân xưởng mới. Sau ba năm nỗ lực, các xưởng này đã đi vào hoạt động bình thường.
Cha Đại Tráng tuổi cao sức yếu, cả đời vất vả. Dù sau này điều kiện sống khá hơn, Khương đại phu còn đặc biệt kê đơn thuốc bổ cho ông, nhưng sức khỏe vẫn dần suy yếu.
Mùa đông ở Khang Thành lạnh hơn Nam Phố, cha Đại Tráng rất sợ lạnh, chân bị tật lại thường xuyên đau nhức. Trịnh thiếu gia thấy vậy bèn cho ông nghỉ hưu, về thung lũng Minh Huy, nơi có mùa đông ấm áp hơn để an hưởng tuổi già. Cha Đại Tráng tưởng chủ nhân muốn bỏ rơi mình, lén khóc mấy lần. Mặc dù nô lệ trong thung lũng về cơ bản đã được tự do, nhưng ông vẫn coi mình là nô lệ của Trịnh thiếu gia và Sở thiếu gia.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT