Chương 140
Không lâu sau khi Trịnh Ngọc Minh gửi bức chân dung cho Dư Khôi, y nhận được một bức thư với nét chữ nguệch ngoạc, mở thư ra, đập vào mắt là những lời trách móc, tuy có nhiều lỗi chính tả, nhưng giọng điệu lại vô cùng gay gắt.
“Dư Khôi già còn đòi gặm cỏ non sao?” Trịnh Ngọc Minh bịt mũi đọc hết những lời chỉ trích trên giấy, cuối cùng cũng hiểu được cô nàng Tạc Thanh man rợ này đã viết gì.
“Để ta xem.” Sở Triều Huy nhận lấy tờ giấy, sau khi đọc xong, khóe miệng không khỏi nhếch lên: “Thú vị đấy! Ta thấy không nên gọi là trâu già gặm cỏ non, mà nên gọi là cỏ non quyến rũ trâu già.”
“Hả, Dư Khôi và Tạc Thanh, ai mà ngờ được họ lại thành một đôi chứ? Chuyện này có thể trách ta nhiều chuyện được sao?” Trịnh Ngọc Minh thật sự buồn bực, Dư Khôi từ nhỏ đã được giáo dục nghiêm khắc theo lễ nghi Đại Tần, ai mà lại liên tưởng một cô nàng như khỉ hoang Tạc Thanh với một công tử con nhà quý tộc được giáo dục bài bản trong giới thượng lưu chứ.
“Ta đã nói rồi, nhân duyên do trời định.” Sở Triều Huy mỉm cười nhạt, hắn và Trịnh Ngọc Minh chính là ví dụ điển hình nhất.
Ba ngày sau, thư tay của Dư Khôi mới được gửi đến phủ Tổng lý sự. Lý do thư của Dư Khôi đến muộn hơn so với Tạc Thanh là vì Dư Khôi phải nhờ người làm mai đến bộ lạc Ưng để cầu hôn Tạc Hùng, sau khi hôn sự được định đoạt mới có thể báo cáo với Trịnh Ngọc Minh và Sở Triều Huy. Đương nhiên, người làm mai mà Dư Khôi mời không phải là vị đại trưởng lão bộ lạc Ưng yêu thương Tạc Thanh nhất, mà là tộc trưởng tộc Quách, một đại tộc ở Uất Sơn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play