04
Cuộc gọi vẫn tiếp tục—
“Anh Tư Việt, không phải tôi nói anh, nhưng thật sự phải đi đến bước phá sản này sao? Đáng tiếc quá.”
Có lẽ tâm trạng đang tốt, Trần Tư Việt kiên nhẫn giải thích:
“Bây giờ công ty của học tỷ đã đi vào quỹ đạo, tôi bắt buộc phải tuyên bố phá sản.”
“Cũng đúng, nếu không cẩn thận để Cố Thanh Ảnh phát hiện ra manh mối, làm ầm lên cho cả thế giới biết, đám fan của cô ta mà biết anh phản bội ảnh hậu, không chừng sẽ lột da anh mất.”
“Chậc chậc, fan cuồng đáng sợ thật. Hồi trước hai người công khai, bọn họ còn đào bới cả tổ tiên mười tám đời nhà anh. Cũng may là không moi được gì về học tỷ Sơ Nhiên.”
Trần Tư Việt dường như cong môi cười: “Tôi cũng thấy may mắn.”
“Tôi thích học tỷ rạng rỡ, khí thế hiên ngang. Tôi muốn cô ấy tự do tài chính, sống một cuộc đời tiêu diêu tự tại.”
“Ui chao, nghe mà nổi da gà. Anh thấy sến không, học tỷ Sơ Nhiên?”
Một giọng nữ trong trẻo vang lên: “Lão đại, vợ anh là ảnh hậu, em sao sánh được. Cẩn thận người ta nghe thấy lại cười rụng răng đấy.”
“Ảnh hậu?” Trần Tư Việt cười nhạo một tiếng đầy khinh miệt.
“Học tỷ Sơ Nhiên, chị rõ ràng biết người phụ nữ đó trong mắt anh Tư Việt chẳng qua chỉ là một cái bình hoa di động, có mặt mũi để mang ra ngoài khoe thôi.”
“Đủ rồi! Tôi đau lòng thay anh đấy! Anh là sinh viên Đại học Kinh đô, còn Cố Thanh Ảnh đi đóng phim từ tiểu học, nhìn cái điểm số kia là biết dốt rồi. Buổi tối hai người ngủ chung, ngoài làm chuyện đó ra chắc chẳng còn gì để nói ha?”
Trần Tư Việt bật cười mắng: “Cút cút cút.”
“Bị chúng tôi nói trúng rồi đúng không! Không hợp nhau thì lấy đâu ra đề tài chung mà nói chuyện chứ!”
“Nghe các cậu nói thế, thì phụ nữ quá đẹp cũng chẳng ích gì, chỉ giỏi trên giường chứ ngoài ra chẳng được cái gì.”
“Hahahaha—”
Bọn họ còn nói, Trần Tư Việt yêu cô ta sâu đậm, nhưng chưa từng dùng tình cảm để trói buộc đối phương.
Cô ta là mặt trăng sáng trong, anh ta muốn cô ta tự do bay lượn.
Còn tôi, chỉ là một kẻ ngu ngốc xinh đẹp nhưng vô dụng.
Mỗi một câu, mỗi một chữ, đều như lưỡi dao cắt nát trái tim.
Tôi siết chặt điện thoại, nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống nền nhà.
Tưởng rằng qua mười năm email, tôi đã đủ để nhìn rõ con người Trần Tư Việt.
Nhưng đến khoảnh khắc này, cơn đau mới thật sự chạm đến xương tủy.
Anh yêu cô ta đến vậy, làm sao có thể trói buộc trái tim tôi?
Nếu không yêu tôi, tại sao lại đối xử tốt với tôi?
Tại sao phải bay đến Paris cầu hôn tôi?
Tại sao thà bị gia tộc chửi rủa cũng muốn giành vai diễn cho tôi?
Vô số câu hỏi đè nặng trong lòng, tôi khao khát tìm được một câu trả lời.
Ngay lúc tôi sắp không thở nổi—
Trong điện thoại, giọng nói trầm thấp dịu dàng của Trần Tư Việt lại vang lên:
“Sơ Nhiên, anh lấy cô ta chỉ vì anh trai anh là fan của cô ta. Ngủ với thần tượng của anh trai, nghĩ thôi đã thấy kích thích.”
“Trong lòng anh, cô ta mãi mãi không bằng em. Đừng tự hạ thấp mình.”
“Dù cho cô ta là ảnh hậu.”
Thì ra là vậy, thì ra là như thế.
Tôi trái tim chết lặng, nhấn nút kết thúc cuộc gọi.
Không cần tìm kiếm câu trả lời của một kẻ không còn yêu mình nữa.
05
Mở mắt ra, trời đã sáng.
Tôi hoang mang gọi điện cho thầy.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, tôi nghẹn ngào đến mức gần như không thể nói nên lời.
“Thầy ơi, em hối hận rồi… hối hận rồi…”
Thầy hỏi:
“Hối hận vì đã chọn kết hôn khi đang ở đỉnh cao, hay hối hận vì không nhận bộ phim này?”
“A Ảnh, dù em rất giỏi, nhưng em đã bỏ lỡ vai nữ chính.”
Tôi sững sờ nhìn vào tủ kính trưng bày.
Nơi đó là bức tường đầy những chiếc cúp thuộc về tôi.
Khi sửa sang nhà tân hôn, Trần Tư Việt đã cố tình thiết kế riêng.
Anh ta nói sau này muốn làm người đàn ông của gia đình, để vợ tung hoành bốn phương.
Còn bảo:
“Vợ anh giỏi như vậy, ai giấu đi thì đúng là đồ khốn.
Anh muốn em mãi mãi rực rỡ, mà bức tường đầy cúp này chính là minh chứng.”
Thời gian trôi qua, tình cảm của chúng tôi càng ngày càng tốt.
Năm năm hôn nhân, trên mạng lan truyền những từ khóa như “Ảnh hậu rửa tay nấu canh”, “Vì yêu mà rút khỏi giới giải trí để chuẩn bị mang thai”.
Tất cả đều là thật.
Ở tuổi rực rỡ nhất của sự nghiệp, tôi lấy Trần Tư Việt.
Vì muốn có con với anh ta, tôi từ chối vai nữ chính mà thầy đã gửi đến.
Tủ kính phản chiếu lại đôi mắt sưng đỏ, chật vật của tôi, như đang chế nhạo quyết định từ bỏ sự nghiệp vì tình yêu của tôi quá ngu xuẩn.
Tôi biết rõ, mình đã sai lầm nhiều lần.
Khô khốc mấp máy môi:
“Thầy… xin lỗi, em khiến thầy thất vọng rồi.”
Thầy thở dài:
“Vai nữ phụ vẫn chưa tìm được người thích hợp. Nếu em suy nghĩ xong rồi, ngày kia đến thử vai.”
Tôi lau nước mắt, siết chặt điện thoại, kiên định đáp:
“Em sẽ đi!”
06
Mấy ngày Trần Tư Việt nằm viện, tôi không đến thăm anh ta.
Hai ngày qua, tôi chỉ ở nhà, kéo kín rèm cửa, tập trung học thuộc kịch bản.
Đêm đầu tiên cực kỳ khó chịu.
Cơ thể phải mệt đến kiệt quệ mới có thể chợp mắt một chút.
Nhưng kịch bản càng học càng quen, tâm trạng càng ngày càng nhập vai.
Nỗi đau, cảm xúc… tất cả đều tê liệt.
Trong đầu chỉ còn một mệnh lệnh duy nhất:
Dù là nữ chính hay nữ phụ, cũng không được từ bỏ nữa.
Một tia sáng lọt qua khe rèm, trong tầm nhìn mơ hồ, có một bóng dáng quen thuộc.
Hương thơm thanh mát của cam muối biển tỏa ra.
Đó là mùi hương độc quyền của Trần Tư Việt.
“Vợ ơi, em sốt cả đêm qua, may mà anh về kịp.”
Tôi chớp đôi mắt sưng đỏ, còn chưa kịp phản ứng lại.
Có lẽ do cả đêm không ngủ, chăm sóc tôi đến kiệt sức, Trần Tư Việt trông khá tiều tụy, quần áo nhăn nhúm.
Thấy tôi không nhúc nhích, anh ta đưa tay chạm vào trán tôi, giọng nói dịu dàng đến mức lạ lùng.
“Hạ sốt rồi. Nếu không hạ là anh lo chết mất.”
“Em quay xong phim rồi à? Về sao không nói với anh?”
Anh ta vươn tay muốn đỡ tôi dậy.
Hơi thở ấm áp phả vào cổ, khiến tôi thấy ghê tởm.
Đầu óc quay cuồng, cơ thể mệt mỏi rã rời.
Tôi cố gắng kiềm chế, nhắm mắt lại rồi đẩy anh ta ra, tự mình xuống giường.
“Vợ ơi, hôm nay em có lịch trình không? Anh đi cùng em nhé.”
Lợi dụng tiếng rung của bàn chải điện, tôi giả vờ như không nghe thấy.
Bởi vì… tôi không muốn nói với anh ta rằng mình đi thử vai.
Tôi sợ đôi cẩu nam nữ kia lại bày ra một vở kịch “lấy danh nghĩa tình yêu” để cản tôi.
Tôi muốn dùng bộ phim này để trở lại ánh đèn sân khấu.
Đây cũng là cơ hội cuối cùng để tôi quay về đỉnh cao.
Ra khỏi phòng ngủ chính, tôi thấy anh ta đang đứng trong bếp.
Xương bả vai khẽ động theo từng nhịp đảo chảo thành thạo.
Xuất huyết dạ dày ngày thứ ba, không chất vấn vợ, không quan tâm bản thân, không đến bệnh viện thăm khám, lại còn cố gắng về nhà nấu cháo bồi bổ cho vợ.
Cái bộ dạng người chồng mẫu mực này, chắc hẳn bạn bè anh ta sẽ cảm thán rằng tôi quá may mắn, gả cho một người đàn ông hoàn hảo.
Đang thất thần, tôi thấy Trần Tư Việt nhận một cuộc gọi, vội vàng bưng một bát cháo nóng hổi đi đến.
“Vợ ơi, em ăn trước nhé, công ty có việc gấp.”
Đến cửa, dường như nhớ ra gì đó, anh ta quay đầu lại.
Giọng nói dịu dàng, ấm áp vô cùng:
“Vợ à, nhớ uống thuốc nhé.”
Tôi khẽ sững người, ánh mắt rơi xuống hộp thuốc đặt ở tủ giày.
Trên đó là những dòng chữ tay viết của anh ta:
【Nữ hoàng đại nhân, trước khi ra ngoài nhớ uống thuốc nhé!】
Từng lọ thuốc đều có nhãn dán riêng:
【Chào mẹ bỉm tương lai ~ Tôi là axit folic, uống sau bữa sáng nhé!】
【Tôi là vitamin D, giúp bổ sung canxi mà không cần phơi nắng! Một viên mỗi ngày, không được uống sau 10h tối đâu nhé, sẽ ảnh hưởng giấc ngủ đó!】
【Chủ nhân ơi ~ Tôi là magie, bạn đồng hành tuyệt vời của vitamin D! Uống trước khi ngủ hai tiếng, đảm bảo một giấc ngủ ngon nha!】
【Vợ yêu, anh yêu em.】
Hơi nóng từ bát cháo bốc lên, làm mờ đi đôi mắt tôi.
Tôi cố gắng nuốt xuống nỗi đau như dao cắt, nhắc nhở bản thân:
Dù anh ta có dịu dàng chu đáo đến đâu…
Tình yêu này là giả, tất cả đều có thể diễn.
Nhưng…
Đúng khoảnh khắc này, lý trí của tôi hoàn toàn sụp đổ.
Tôi siết chặt tay, ép mình nuốt ngược nước mắt vào trong, cúi đầu:
“Ừ, em sẽ uống.”
Đợi Trần Tư Việt rời đi, tôi vội vã nhét hết đống thuốc vào túi, lao xuống lầu, rồi ném thẳng vào thùng rác.
Trần Tư Việt, từ giờ, em sẽ không uống những viên thuốc này nữa.