Khi Trần Tây Phồn trở lại chỗ ngồi, một chân cậu đặt lên thanh ngang của bàn học, lười biếng không có tinh thần tựa lưng vào tường.

Giờ nghỉ giữa các tiết học, lớp học giống như một cái chợ, học sinh chạy qua chạy lại ồn ào, cậu cảm thấy mệt, cậu có yêu cầu cao về môi trường ngủ nên khó ngủ ở nơi ồn ào như vậy.

Trần Tây Phồn ngáp một cái, tay vuốt lại mấy sợi tóc rối ở trán, chuẩn bị đeo tai nghe chống ồn để ngủ thêm một lúc. Đột nhiên, có một người từ chỗ ngồi bên cạnh nhảy ra, mạnh mẽ khoác vai cậu.

Trần Tây Phồn bị kéo lệch một chút, phải chống tay lên bàn học để đẩy người kia ra, giọng nói uể oải: “Hạ Kiêu, cậu rảnh quá sao?”

“Ừ, không rảnh thì làm sao đến tìm cậu được.” Hạ Kiêu mặt dày nói, “Sáng nay cậu đi đâu vậy? Hứa đại tiểu thư tìm cậu đấy.”

Trần Tây Phồn ngả người ra sau tựa vào ghế, nói: “Trường mời một giáo sư khoa toán học của Kinh Đại đến giảng bài, bảo học sinh tham gia thi đấu đi nghe.”

Khoa toán của Đại học Kinh Bình đứng đầu cả nước, Kinh Đại và trường trung học phụ thuộc Kinh Đại rất gần nhau, mời một giáo sư đến giảng dạy không phải chuyện khó.

Hạ Kiêu “ồ” một tiếng: “Suýt quên, đại thần toán học như cậu đã đăng ký AMC rồi, giáo sư Kinh Đại giảng thế nào, có nghe hiểu không?”

“Cũng được.”

Hạ Kiêu biết, khi Trần Tây Phồn nói vậy có nghĩa là cậu hiểu hết, cậu ta vỗ vai cậu, chỉ về phía một hướng, nói: “Thấy không, lớp chúng ta năm nay cực kì náo nhiệt. Ngoài Hứa đại tiểu thư ra còn có một học sinh chuyển trường nữa.”

Trần Tây Phồn không thèm để ý.

“Cô ấy ngồi cạnh Hứa Ấu Phỉ, tên là Tất Hạ, trông cũng khá xinh đẹp đúng không? Vừa rồi lúc cô ấy tự giới thiệu, Chử Dương còn trêu cô ấy nữa đấy.”

Lớp học này đều là con cháu đại viện quen biết nhau từ nhỏ, trong nhà lại có quan hệ, từ tiểu học đến cấp 3 nên có rất nhiều người quen.

Trần Tây Phồn rất được lòng mọi người, nhưng trong lớp 5, vì trong nhà có quan hệ, Hạ Kiêu và Chử Dương thân thiết với cậu hơn.

Lúc đưa biểu mẫu, Trần Tây Phồn không chú ý, bây giờ mới nhìn thấy Tất Hạ.

Trần Tây Phồn hơi ngạc nhiên, ánh mắt dừng lại trên người cô một giây, cảm giác cô gái vẫn như mấy hôm trước, thanh thoát, gầy gò, tóc đen cột thành đuôi ngựa thấp, lộ ra làn da trắng mịn phía sau tai.

Anh không quá chú ý, cũng không có hứng bình phẩm về ngoại hình người khác, trực tiếp đeo tai nghe rồi úp mặt xuống ngủ.

Buổi trưa, Hứa Ấu Phỉ muốn cùng Trần Tây Phồn đi ăn, hỏi Tất Hạ và Hình An Á có muốn đi cùng không. Hình An Á lắc đầu, Tất Hạ cũng từ chối, Hứa Ấu Phỉ liền đi trước.

Tất Hạ và Hình An Á ăn xong bún riêu ở căng tin rồi trở về lớp nghỉ trưa.

“Cậu muốn lấy nước không? Mình lấy giúp cậu.”

Hình An Á mỉm cười đưa cốc nước cho Tất Hạ. “Cảm ơn cậu.”

“Chuyện nhỏ thôi.”

Máy nước ở cửa lớp, lúc Tất Hạ cúi xuống lấy nước nóng, cảm thấy có người đứng phía sau, liền bước sang một bên.

Chử Dương đứng bên cạnh cười nói: “Học sinh mới, ăn trưa chưa?”

Tất Hạ ngẩng đầu, nhận ra cậu chính là người sáng nay trêu cô là “tiểu tiên nữ phương Nam”, lịch sự gật đầu: “Ân, ăn rồi.”

Chỉ một câu, thế là hết chuyện để nói.

Tất Hạ ôm hai cốc nước quay lại chỗ ngồi, Hình An Á kéo cô lại, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi nói chuyện với cậu là Chử Dương, nhà giàu nhưng học kém, điển hình cho kiểu thiếu gia ăn chơi trác táng.”

Đúng lúc đó, có một cô gái lớp khác đến, Chử Dương đứng ngoài hành lang nói chuyện với cô ấy.

Tất Hạ tò mò: “Cô ấy là bạn gái cậu ta à?”

“Chắc vậy, nhưng Chử Dương lúc nào cũng có rất nhiều cô gái vây quanh.”

Buổi chiều, lớp trưởng Nguỵ Vũ Bằng đến mời hai học sinh chuyển trường thêm Q/Q, năm nay WeChat đã phổ biến, nhưng phần lớn học sinh vẫn dùng Q/Q.

Thêm bạn trên Q/Q, Nguỵ Vũ Bằng thêm cô vào nhóm lớp và nhắc nhở: “Nhớ đổi biệt danh nhóm nhé, nếu không sẽ bị xóa khỏi nhóm trong ba ngày.”

Tất Hạ lập tức đổi ngay.

Cô vào danh sách thành viên nhóm, cuộn xuống dưới, chẳng bao lâu đã nhìn thấy tên “Trần Tây Phồn”.

Ảnh đại diện của cậu là một bầu trời xanh nhạt, lớp học nhiều người nhiều mắt, Tất Hạ cố gắng không click vào ảnh của cậu. Cô chỉ lướt qua, tìm Hình An Á và Hứa Ấu Phỉ rồi gửi yêu cầu kết bạn.

Ngày học đầu tiên nhanh chóng qua đi,4 giờ 21, học sinh thu dọn đồ đạc rồi vội vã chạy ra ngoài. Tất Hạ ăn xong bữa tối, tự học ở hội trường bậc thang đến 9 giờ rồi bắt xe buýt về hẻm Bạch Tháp.

Vừa vào cổng, cô tình cờ gặp phải Tất Lan Tĩnh.

Tất Lan Tĩnh hỏi tình hình trường học, Tất Hạ thành thật trả lời: “Giáo viên và các bạn đều rất tốt, chỉ là cháu học không theo kịp nên học thêm một chút.”

“Cố gắng, tiền có đủ tiêu không?”

Tất Lan Tĩnh mỗi tuần gửi cho cô hai trăm đồng sinh hoạt phí, đối với Tất Hạ mà nói, đó là một khoản tiền lớn. Cô gật đầu: “Đủ rồi.”

“Vậy là tốt rồi.” Tất Lan Tĩnh yên tâm, rồi về phòng xem bà Trần.

Tất Hạ rửa mặt xong nằm lên giường, không hiểu sao lại lấy điện thoại ra, vào nhóm Q/Q lớp học và tìm ảnh đại diện của Trần Tây Phồn, ngón tay dừng trên màn hình mà không di chuyển.

Phòng rất ấm, hơi ngột ngạt.

Mặc dù trong phòng chỉ có một mình cô, nhưng Tất Hạ vẫn có cảm giác có tật giật mình.

Cô hít một hơi thật sâu, nhấn vào ảnh đại diện của Trần Tây Phồn, lập tức mặt cô nóng ran.

Màn hình chuyển đổi, vì lý do mạng mà ảnh load vài giây, rồi dần dần tải lên.

Biệt danh của Trần Tây Phồn gồm năm chữ: "Ngắm ngôi sao lấp lánh". (gốc là: 繁星歷歷看)

Tất Hạ lập tức nhận ra, đó là một câu thơ của Đỗ Mục, câu trước là "Viễn hỏa vi vi biện".

Xem xong biệt danh, Tất Hạ lại phóng to ảnh đại diện của cậu.

Hóa ra ảnh đại diện của cậu không chỉ đơn giản là một bầu trời xanh nhạt, nhìn kỹ còn có một chiếc máy bay trắng, thân máy bay có một dãy số, vì số quá nhỏ không nhìn rõ.

Ngoài ra không có gì khác, trang cá nhân không cho người lạ xem, chữ ký cũng để trống.

Điều khiến cô ngạc nhiên là, một trang cá nhân đơn giản như vậy, lại có hơn bốn mươi nghìn lượt thích, có thể thấy Trần Tây Phồn nổi tiếng đến mức nào.

Tất Hạ nhìn vào nút “Thêm bạn bè” màu xanh ở dưới màn hình, ánh mắt dừng lại vài giây, cuối cùng vẫn âm thầm thoát khỏi trang cá nhân của cậu.

Không có lý do hợp lý, Tất Hạ không dám kết bạn, chỉ muốn lén lút xem một chút.

Cô chỉ muốn qua mạng gần gũi cậu một chút, tìm hiểu thêm những dấu vết về cậu, như vậy là tốt rồi.

*

Ngày hôm sau trời mưa, khi ra ngoài, Tất Hạ nhìn thấy cây dù đen trên bàn học, ánh mắt dừng lại một chút.

Cô định khi nào Trần Tây Phồn đến khu Bạch Tháp, sẽ tìm cơ hội trả dù cho  cậu. Nhưng quan sát một lúc, Tất Hạ phát hiện Trần Tây Phồn không phải cuối tuần nào cũng đến, mà Tất Hạ cuối tuần đều phía Đông tiểu khu, hai người khó có thể gặp nhau.

Suy nghĩ một chút, Tất Hạ nhét cây dù vào trong cặp sách.

Hôm nay tiết tự học sáng là tiết Ngữ văn của Hồ Trung Hải, có lẽ vì trời mưa nên đa số học sinh đến muộn. Năm phút trước khi tiết học bắt đầu, Hồ Trung Hải cầm bình giữ nhiệt bước vào lớp, nhìn thấy chục chỗ ngồi trống liền nhíu mày.

Hồ Trung Hải đi đi lại lại trong lớp, lầm bầm: “Mới bắt đầu học mà đã buông thả rồi.”

Ông ngẩng đầu nhìn đồng hồ, nói với Nguỵ Vũ Bằng: “Lớp trưởng, ai đến trễ thì ghi tên lại, để bọn họ chép hai mươi lần bài ‘Tỳ Bà Hành’, thứ hai tuần sau nộp cho tôi.”

Tất Hạ ngồi gần Nguỵ Vũ Bằng, nghe thấy câu này, vô thức quay đầu nhìn ra sau.

Gần bảy giờ rưỡi, chỗ ngồi của Trần Tây Phồn vẫn trống.

Tất Hạ nhẹ nhíu mày.

Liệu cậu có bị phạt phải chép bài không?

Kế tiếp vài phút, Tất Hạ mất tập trung, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía sau. Một lần hay hai lần còn ổn, nếu quá nhiều lần cô lo sẽ bị người khác phát hiện, nên đành phải kiềm chế không để bản thân tiếp tục cử động.

Vào lúc 7 giờ rưỡi, tiếng chuông báo giờ tự học buổi sáng vang lên. Hồ Trung Hải đứng ở cửa sau lớp, lớn tiếng nói: "Nhanh chân lên, đừng có lề mề như vậy!"

Giọng nói lớn của Hồ Trung Hải khiến các bạn học sinh đều phải liếc nhìn. Tất Hạ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể nhìn về phía sau mà không cần phải lo lắng.

Sau đó cô nhìn thấy, ngay trước khi chuông kết thúc, Trần Tây Phồn đi vào lớp với vẻ mặt mệt mỏi. Hai tay cậu lơi lỏng để trong túi quần, một bên vai vắt chiếc cặp sách, thong thả đi đến chỗ ngồi.

Anh tiện tay đặt cặp sách lên bàn, khi kéo ghế ngồi, theo thói quen cúi đầu nói chuyện với bạn ngồi cạnh.

Cách một nửa lớp học, Tất Hạ không nghe được cậu nói gì, nhưng từ nụ cười nơi khóe miệng cậu, tâm trạng cô bỗng chốc trở nên thư thái.

Cậu không muộn học, sẽ không bị phạt viết bài nữa.

Cả sáng trời cứ mưa, trong giờ nghỉ giữa các tiết không cần phải tập thể dục, cả toà dạy học trở nên ồn ào náo nhiệt.

Hứa Ấu Phỉ cùng anh họ cô ấy giống nhau, cũng là người đến sát giờ, lúc này đang ngủ gục trên bàn, ai gọi cũng không dậy.

Hình An Á nhỏ giọng hỏi: "Hạ Hạ, cậu có gì ăn không? Mình đói rồi."

"Ăn trứng luộc không?"

"Ăn, ăn, mình không kén chọn."

Bữa sáng ở căn tin trường trung học phụ thuộc thường có vài món giảm giá, sáng nay trứng luộc giảm giá một đồng hai quả, Tất Hạ ăn một quả còn lại một quả.

Cô lấy trứng từ trong cặp sách, khi nhìn theo xuống, Hình An Á vô tình thấy chiếc ô màu đen trong cặp sách của cô.

Hình An Á kêu lên: "Hạ Hạ, cậu dùng chiếc ô đắt như vậy sao?"

Tất Hạ không kịp phản ứng: "Hả?"

"Chiếc ô trong cặp của cậu, mình từng thấy trong tạp chí, giá hơn bảy nghìn phải không? Cho mình hỏi, dùng ô hiệu cao cấp cảm giác thế nào? Ô bị dính mưa có đau lòng không?"

Nghe nói giá, Tất Hạ ngây người.

Cô cúi xuống nhìn logo của chiếc ô, phát hiện đó là một thương hiệu nước ngoài, hình như cô đã từng thấy áo sơ mi của thương hiệu này trên TV, giá một chiếc lên tới vài vạn.

Vậy là, vào đêm mưa hôm đó, Trần Tây Phồn đã cho cô một khối vàng?

Tất Hạ giải thích: "Đây là đồ người khác cho mình mượn."

Hình An Á hỏi: "Ai mà hào phóng thế!Cho mượn chiếc ô giá vài nghìn mà cũng cho mượn, gia đình cậu ấy thế nào?"

Cái tên gần như lướt qua môi Tất Hạ, nhưng rồi cô lại im lặng.

Tất Hạ có một chút tiếc nuối, cô không muốn để người khác biết chuyện đêm mưa đó, chuyện gặp được Trần Tây Phồn tối ấy là niềm vui nhỏ của cô, cũng là bí mật không thể nói ra.

Mặc dù cô và Trần Tây Phồn học cùng lớp, nhưng hai người là hai thế giới khác nhau, giải thích về cách họ có thể giao lưu quả thật rất rắc rối.

Tất Hạ chọn lời một lúc rồi nói: "Là một người không quá quen."

Giá trị của chiếc ô khiến Tất Hạ cảm thấy có chút gánh nặng tâm lý. Cô quyết định hôm nay sẽ trả lại ô cho Trần Tây Phồn, nhưng đây không phải là việc dễ dàng.

Qua quan sát, Tất Hạ nhận thấy rằng, sau giờ học, Trần Tây Phồn thường ngủ gục trên bàn, hoặc đi chơi bóng với bạn bè, ngay cả khi ở trong lớp, quanh chỗ ngồi của cậu luôn có một đám bạn, có người hỏi bài, có người trò chuyện về trận đấu. Cậu là kiểu người luôn có hào quang xung quanh, dù là lúc nào cũng có người vây quanh.

Với tính cách an tĩnh, Tất Hạ không thể trả ô trước mặt mọi người. Cả ngày cô cứ lo lắng về chuyện này.

Không biết đã trôi qua bao lâu, đến lúc tan học, học sinh tham gia hoạt động câu lạc bộ, hoặc thu dọn sách vở về nhà.

Hình An Á đã đi lớp học bổ túc, Hứa Ấu Phỉ phải đi câu lạc bộ Hán phục, cô ấy vác cặp lên và vẫy tay với Tất Hạ: "Tớ đi đây, Hạ Hạ, hẹn mai gặp nhé. À, bài tập sinh học của cậu tớ đã đặt trước rồi, sáng mai tớ sẽ chép."

Ngoài toán và vật lý, các môn học còn lại của Tất Hạ vẫn khá ổn, vì chúng chủ yếu là những môn ghi nhớ.

Tất Hạ thành thật nói: "Được, để tớ giữ lại cho cậu."

"Yêu cậu ——" Hứa Ấu Phỉ bắn trái tim cho cô.

Tất Hạ ngượng ngùng cười: "Đi đi, đừng làm cái buồn nôn vậy."

"Chỗ nào buồn nôn, tớ lại gửi một cái nữa nhé, moa moa ——"

Lúc 5:30, tòa nhà lớp học chìm trong ánh vàng yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài tiếng nói vọng lại từ hành lang. Tất Hạ làm xong bài toán, ngẩng đầu lên nhận thấy lớp học đã trống không.

Cô nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của Trần Tây Phồn một lúc rồi thở dài.

Dù cùng lớp, nhưng muốn nói chuyện với cậu thật khó. Họ như hai đường ray song song, không thể tìm ra điểm giao nhau.

Tất Hạ uể oải đứng đực ra một lúc, thu dọn đồ đạc rồi mang cặp, khi đi qua cửa sau lớp, tranh thủ lúc không có ai, cô nhìn thêm vài lần vào chỗ ngồi của Trần Tây Phồn.

Chỗ ngồi của cậu sát tường, hẳn là có thói quen dọn dẹp thường xuyên nên nhìn rất sạch sẽ. Sách vở, ghi chú xếp ngay ngắn chiếm gần nửa bàn, nửa bàn còn lại chỉ có vài cây bút.

Tất Hạ đứng lặng một lúc rồi cuối cùng đặt chiếc ô vào trong ngăn bàn của Trần Tây Phồn, kèm theo một tờ giấy ghi chú màu xanh.

Cứ như vậy mà trả lại ô cho cậu, đồ đắt như vậy cô giữ lại thật không thích hợp.

Cô đặt ô xong rồi rời khỏi lớp, chưa đi được bao xa thì va phải một cô gái. Cô gái có mái tóc dài như rong biển, hơi xoăn, mắt to như búp bê.

Tất Hạ lùi lại, vội nói: "Xin lỗi."

"Không sao, là tôi vô ý." Cô gái mỉm cười lịch sự, "Cậu là học sinh lớp 5 sao?"

"Đúng vậy."

"Thật tốt quá, có thể giúp tôi một việc không? Đặt hộ hộp socola lên bàn của Trần Tây Phồn được không?" Cô gái lắc lắc hộp trong tay, thái độ thẳng thắn dễ gần, "Hoặc cậu có thể chỉ cho tôi chỗ ngồi của cậu ấy, tôi tự đi đặt cũng được."

Có thể thấy đây là một món quà rất tỉ mỉ. Socola được đóng gói trong hộp màu hồng, có ruy băng trắng và hoa, không cần phải nói nhiều, ý nghĩa rất rõ ràng.

Tất Hạ ngây người, cả người đứng sững tại chỗ.

Cảm giác như đã cắn phải một miếng chanh xanh, vị chua chát lan ra trong cổ họng...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play