Fanfic Mộng Đạo
Bối cảnh: Hoá phàm lần 3
Hắn nhìn thấy trên mặt biển phía Đông, giữa một khoảng mông lung, mờ ảo, bỗng dưng xuất hiện một ảo cảnh.
Trong ảo cảnh là một miệng núi lửa, ngọn núi đó đang phun trào, giữa núi rừng rung chuyển, xuất hiện hai khe nứt tựa long xà quấn quýt, như là một dấu hiệu.
Dung nham phun trào nhiều vô số, càng nhiều luồng khói đen cuồn cuộn bay lên, phủ kín bầu trời.
Không có tiếng động, chỉ có hình ảnh, ngọn núi lửa kia phun trào từng đợt, khiến cho hết thảy người trong con thuyền này, tất cả đều không ngừng quỳ lạy.
Nhìn từ xa, ảo cảnh kia nối liền với đất trời, vô cùng chân thật, đồng thời lại mang đến cho người ta một cảm giác mờ mịt, không phân rõ thật giả.
Vương Lâm ngây ngốc nhìn thế giới ảo ảnh kia, trong đầu có tiếng nổ vang.
“Thật thật...... giả giả...... Trong sách từng nói, trong biển có linh hồn, gọi là trai, hơi thở hóa thành ảo ảnh, tựa như tiên cảnh...... Cảnh tượng này......cảnh tượng này...... Rốt cuộc nó là thật, cũng là giả...... Là thật sự tồn tại đâu đó giữa đất trời, cũng là được tạo thành từ ảo ảnh”.
“Hải linh bớt giận...... hải linh bớt giận......”
Từng đợt âm thanh run rẩy, từ trong miệng phàm nhân quỳ lạy bốn phía truyền ra, bọn họ nhìn cảnh tượng không thể giải thích được này, tâm thần kịch liệt run rẩy, đây không phải lần đầu họ chứng kiến cảnh tượng như vậy, nhưng cũng chưa thấy nhiều trong đời.
Theo truyền thuyết xưa, hễ khi ra biển mà gặp phải ảo cảnh, tức là hải linh đang giận dữ, muốn trách phạt chúng sinh trên biển.......
Trong lúc Vương Lâm đang dại ra, dưới cái nhìn không chớp mắt của hắn, hắn không nhìn đến phàm nhân bốn phía, sau khi thi nhau quỳ lạy, họ lấy ra lượng lớn hàng hóa, ném xuống biển lớn, muốn dâng hiến cho hải linh, làm nó nguôi giận.
“Chuyện này hẳn là giả, không thật sự tồn tại mà do ảo ảnh tạo thành, trên đời này không có khả năng xuất hiện chuyện như thế này, cảnh tượng này, không tồn tại ở bất cứ nơi đâu trên thế giới hay thật sự xảy ra......Có lẽ chuyện này là do tiên thuật của vị tu tiên giả nào đó đang tu hành dưới đáy biển sâu gây ra!” Vương Lâm lẩm bẩm, hắn hiểu rõ rất nhiều đạo lí đất trời, nhưng chuyện trước mắt lại khiến hắn không thể tưởng tượng nổi.
“Giả...... Đây là giả......” Vương Lâm hít sâu, trong lúc lẩm bẩm, bỗng dưng hắn im bặt, hai mắt đột nhiên trợn to, sững sờ ở nơi đó, tay phải vô thức nâng lên, chỉ vào núi lửa hư ảo trên mặt biển xa xa, sắc mặt lộ ra biểu cảm không thể tin được.
“Chuyện này...... nàng......” Thiếu nữ bước ra từ trong mây đen, nàng nâng tay ngọc chỉ xuống phía dưới, ngọn núi lửa đang phun trào lập tức rung chuyển, mơ hồ có dấu hiệu sắp tắt.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy cô gái, Vương Lâm như thể mất đi hết thảy sức lực, hắn ngây ra như phỏng, một cổ bi thương không nói nên lời lan ra khắp người, tựa như cuồng phong cuốn hắn đi, bao phủ khắp người hắn, đồng thời có hai hàng lệ chảy xuống nơi khóe mắt.
“Là nàng.....” Thân thể Vương Lâm tựa vào vách thuyền phía sau, nhìn vào thế giới hư ảo kia, người con gái áo trắng ấy, ánh mắt như vĩnh viễn không thay đổi.
Sóng biển dần lặng đi, hành khách cùng thuyền viên đều rời khỏi mũi thuyền chỉ còn mỗi hắn vẫn đứng ngốc tại chỗ, bi thương trong lòng so với lúc nãy càng thấm đượm chua xót, lúc nàng cùng núi lửa biến mất, khuôn mặt hắn đẫm nước mắt, trong lòng như đang đè nén thứ gì đó dâng trào, rốt cuộc nàng là ai? Vương Lâm không biết, nhưng trong lòng hắn có một âm thanh đang không ngừng gào thét, xé rách, thế nên hắn đi đến Hỏa Phần Quốc.
Vương Lâm đến Hỏa Phần Quốc đã ba năm, gần như đã đi hơn phân nửa đất nước này, năm thứ hai khi đến đây hắn phát hiện bóng hình xinh đẹp trong đầu khi thì mơ hồ, khi thì rõ ràng, nhưng trong lòng luôn có một giọng nói vì bóng hình không rõ thật giả kia mà hoan hô, nhảy nhót......
Vào mùa thu năm thứ tư, Vương Lâm đi đến một nơi đầy rẫy núi lửa, lúc hắn đến nơi cũng là lúc một ngọn núi phun trào, dù cách rất xa nhưng Vương Lâm vẫn nhìn thấy khói đen cuồn cuộn giữa trời.
Sóng nhiệt thổi tới từ xa, dừng trên người hắn, Vương Lâm ngẩng đầu, nhìn khói đen cuối trời, ánh mắt tang thương, để lộ sự dịu dàng chưa từng có.
Hắn nhìn vào bên trong luồng khói kia, có một bóng trắng đi ra, bóng trắng ấy là một cô gái, áo choàng màu xanh ngọc, trông rất đẹp, dường như nàng đang nhặt gì đó từ ngọn núi lửa đang phun trào, trong tay nàng cầm một chiếc bình ngọc, xoay người lại, nàng nhìn thấy Vương Lâm ở xa xa.
Ánh mắt này Vương Lâm khó mà quên được, cơ thể hắn run lên, dường như hắn đã đợi ánh mắt này hơn ngàn năm, dường như hắn đã đợi ánh mắt này cả một đời, dường như hắn đến đây, là vì chờ cô gái này, bây giờ hắn đang nhìn lại.
Người xưa có câu hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, câu này vốn dùng để tả người con gái xinh đẹp, hiện tại, khi cô gái áo trắng ấy ngoái đầu nhìn lại, nàng không cười, khiến cho cảm giác của ánh mắt này cũng thay đổi.
*Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh: Mỗi lần ngoảnh mặt, nở nụ cười lộ ra trăm vẻ đáng yêu
Một ánh mắt này, vô cùng xa lạ.
Cô gái áo trắng nhìn Vương Lâm, không có nửa điểm quen thuộc, mà hoàn toàn xem như người xa lạ.
Thu hồi ánh mắt, nàng xoay người, bước đi trong làn gió nhẹ.
Vương Lâm ngẩn ngơ nhìn nàng, nhìn hình bóng ấy dần dần biến mất, cho đến khi không thể nhìn thấy nữa.
Hồi mâu nhất vọng mạch tương tư......
*Hồi mâu nhất vọng mạch tương tư: Mỗi khi quay đàu nhìn lại sẽ nhớ thương người xa lạ.
Vương Lâm nhắm hai mắt, một lúc sau hắn nhẹ nhàng thở dài.
“Cả đời này của ta, những người ta gặp trong mơ, tất thảy đều có cảm giác quen thuộc khó tả đối với ta...... Chu Duệ như vậy, Từ Phi cũng thế, ta rời Triệu Quốc đến tông môn, những tu sĩ ta gặp trong mơ, đều như thế......
Chỉ có nàng, chỉ mình nàng…
Hắn không biết vì sao lại như vậy... Hắn chỉ biết lòng mình đang đau... Nếu những gì hắn nhìn thấy trên biển chỉ là ảo ảnh thì cớ gì hắn lại ở đây? Nếu không phải sự thật thì cớ gì trái tim lại đau đến thế.
Ảo ảnh trên biển, thực tại trước mắt, lúc này dung hợp với nhau, trở thành một cổ sức mạnh vô hình, cổ sức mạnh này xông vào cơ thể Vương Lâm, làm đầu óc hắn choáng váng, nó rất mạnh mẽ, xóa bỏ những tháng năm dối lừa của Vương Lâm, khiến hắn lần đầu tiên, chân chính đối mặt với chính mình, đối mặt với thế giới này!
“Năm đó ta nên hiểu ra...... Chỉ là ta không muốn tin, Vương Lâm, ta và ngươi giống nhau, tự lừa dối mình, nhưng ngươi chớ quên, ta cũng sẽ như vậy, lừa dối chính mình...... Ngươi lừa chính mình, lừa chính ngươi sao......” Vương Lâm chỉ vào ngọn núi lửa chết chóc kia, ngửa mặt lên trời cười ha hả, tiếng cười này lộ ra một cổ bi ai.
“Chỉ có mình nàng...... Nàng đối với ta không có bất cứ cảm giác quen thuộc nào, ánh mắt kia rất xa lạ...... Vương Lâm à Vương Lâm, nếu hôm nay là ta của kiếp trước, nếu kiếp sau ở bên Lý Mộ Uyển, vậy ngươi có muốn ta quay lại cắt đứt nhân quả với Lý Mộ Uyển không......”
“Nêu hôm nay ta, là một lần luân hồi, vậy lần luân hồi cuối cùng, ngươi có muốn trong lần luân hồi này, xóa bỏ sự tồn tại của Lý Mộ Uyển, khiến nàng và ta từ nay về sau, chính thức trở thành người xa lạ.....”.
“Nếu hôm nay của ta là một giấc mộng, nếu cuộc sống tu đạo trong mơ mới là thật, vậy ta đang ngủ kia, có vì sự đau khổ và tình yêu đối với Lý Mộ Uyển mà muốn ta làm nàng quên đi ta ngay trong giấc mộng này....”.
“Những điều này, bất kể là vì kiếp sau, hay luân hồi, hay ở thế giới tỉnh mộng, để nàng không phải đau khổ chờ đợi trong quãng thời gian dài đằng đẵng, không còn sự bất lực cuối đời, không còn hai ngàn năm như xác sống.
“Làm nàng được như trước khi gặp mình, vui vẻ hạnh phúc, sống một cuộc đời bình yên, có lẽ nàng sẽ có một đoạn nhân duyên khác, có lẽ sẽ có một đạo lữ khác, trong cuộc đời nàng, sẽ không có điều gì khiến nàng phải chờ đợi, khiến nàng phải bối rối, sẽ không có tu sĩ tên Vương Lâm xuất hiện......”
Là, như vậy sao......” Vương Lâm cười to, cười mãi cười mãi, nước mắt chảy xuống.
Hắn càng hiểu, càng mơ hồ biết được mọi thứ về thế giới này, nhìn rõ sống chết, đời người thật giả, có lẽ sẽ làm người mờ mịt, nhưng giờ phút này, hiện hữu trong trái tim Vương Lâm lại là một nỗi đau thấu tâm can.
“Vương Lâm, ngươi thật sự muốn như vậy sao...... Ngươi chấp nhận để nàng quên chính ngươi sao...... Ngươi thật sự muốn để một ngươi khác, đến cắt đứt nhân quả đã theo ngươi hơn hai ngàn năm sao!” Giọng Vương Lâm đầy buồn khổ.
“Đời này của ta, đã trôi qua rất nhiều, toàn bộ xoay quanh hai chữ nhân quả...... Nhân quả........ Vương Lâm, ngươi không hiểu! Dù ngươi tu đạo cả đời, dù tu vi có đáng kinh ngạc, dù được phong giới chí tôn, nhưng ngươi vẫn không rõ, thế nào là nhân quả!”
“Ngươi nuốt ba Đạo quả, ngươi dùng Mộng thuật quay về hai ngàn năm trước, ngươi lấy suy nghĩ chính mình, dùng Đạo quả bác bỏ Đạo niệm, lấy sức mạnh của giấc mộng, lấy ký ức của bản thân, thêu dệt nên thế giới này!” Vương Lâm lảo đảo ngồi lên một hòn đá bên cạnh, đầu tóc rũ rượi, như điên như khùng.
“Ngươi thêu dệt nên thế giới này, mọi thứ ở đây, đều do ngươi tưởng tượng ra, ngươi thật sự cho rằng ta không nhận ra sao!!” Tiếng cười của Vương Lâm lại càng thê lương.
“Ngươi làm tất cả vô cùng chân thật, ngươi thêu dệt mọi thứ quá hoàn hảo, thậm chí ngươi còn ở trong mộng, học thủ đoạn lừa đảo của Lưu Kim Bưu, tự lừa chính mình, làm bản thân quên đi tất cả những chuyện này, quên đi ký ức vốn có, quên mất rằng nơi đây là mơ...... Nhưng ngươi xem thường ta, xem thường chính ngươi!”
“Ngươi cho rằng đây là nhân quả sao...... Ta nói cho ngươi biết, ngươi sai rồi, ngươi hoàn toàn sai rồi, chuyện khác không nói, ngươi còn muốn cắt đứt đoạn nhân quả với Lý Mộ Uyển, loại chuyện này ta không thể chấp nhận!”
“Ngươi cho rằng đây là vì tốt cho nàng, vì để Lý Mộ Uyển không phải đau khổ, vì cho nàng một cuộc đời hoàn hảo, nhưng tất cả những chuyện này, đều do ngươi bày ra, đều là giả, đâu là thật, đâu là giả, ngươi không hiểu! Ngươi còn chưa tỉnh ngộ sao!!! Ngươi còn chưa tỉnh sao!!”
“Ngươi cho rằng có thể cắt đứt sao, có thể sao!!! Ngươi có thể cắt đứt sao!!!!”
Vương Lâm ngửa mặt lên trời gào thét.
Trong tiếng gào, đất trời nổ vang, tiếng sấm vang vọng vô tận, tia chớp đan xen, tràn ngập giữa trời, nối thành một mảng, cảnh tượng này tựa như trời cao giận dữ.
Vương Lâm đuổi theo hướng Lý Mộ Uyển biến mất, nàng cũng không vội quay về tông môn mà đến Tuyền Thành hội hợp cùng các sư tỷ, chờ hội đấu giá ba ngày sau......
Cách một vách tường, bên tường là người thương hắn mong nhớ suốt ngàn năm...... Hắn muốn ôm lấy nàng, nghiền nát nàng, để nàng dung nhập vào máu thịt mình, bằng cách này họ có thể ở bên nhau mãi mãi, không cần phải chịu đựng nỗi đau chia lìa.....
Ngàn năm cô tịch, lạnh lẽo, hắn hơi ngửa ra sau dựa vào tường, lúc này Vương Lâm tựa hồ cảm nhận được hơi ấm từ bên kia bức tường truyền đến, trong lòng dâng lên một chút ngọt ngào, chính hắn cũng không nhận thức được ý cười lộ ra trên mặt ngốc thế nào......
Người đời cười nhạo chữ “tình”, chỉ có người lưỡng tình tương duyệt mới vui vẻ chịu đựng...... Trên đời chỉ có người si tình mới không để kẻ khác cười chê.
Lý Mộ Uyển mang mũ có rèm che vào nhà trọ, hỏi thăm chủ quán về cầm thất và thư phòng, nàng dự định sẽ đi dạo xung quanh trong khi chờ các sư tỷ đến.
Phong cách bố trí trong cầm thất rất lịch sự, tao nhã, bên trong phân ra hai tầng lầu, lầu một bày vài cây đàn cổ, lầu hai dùng nguyệt quang sa ngăn cách hai nhã gian, vì mỗi tháng cầm thất sẽ bán ra một đợt danh cầm, cách thức bán ra cũng không phải cứ có ngân lượng là có thể mang đi...... Mà phải nghe nhạc luận cầm tìm người có duyên, nếu có nhiều người tranh luận thì mỗi người sẽ chơi một khúc để những người có mặt đánh giá, thế nên để cho công bằng thì dùng lụa trắng ngăn cách để không biết người đánh đàn cũng đồng thời không ảnh hưởng đến âm sắc.
Nàng tìm một góc ngồi xuống nghe cầm sư diễn tấu, tiếng đàn vang lên nàng liền biết là đàn nào, có hơi thất vọng vì đó không phải cây đàn cổ mà nàng đang tìm...... Kết thúc một khúc, có vài người đều đoán được nguồn gốc của tiếng đàn, thế nên mỗi người đều phải đàn một bài, nàng hơi nghiêng nghiêng mũ rèm nhìn “chàng trai mặc nho sam màu xanh” đi ngang qua, chàng trai áo xanh chậm rãi dừng bước, ngừng lại bên cạnh nàng......
Nàng khó hiểu ngẩng đầu thì chạm phải hai mắt đầy dịu dàng của hắn...... Hắn hơi cúi đầu nhìn vào đôi mắt bối rối của nàng....... Chỉ biết cười khổ trong lòng, thở dài trước sự lừa mình dối người của bản thân.
Lý Mộ Uyển vốn định rời đi bỗng bị tiếng đàn hấp dẫn, tiếng đàn du dương êm tai......
Phu thê kết tóc xe tơ, ân ân ái ái chẳng ngờ chi nhau
Niềm vui chỉ trọn đêm thâu, chớ nên để mất, gần nhau thêm vào
Gắng luôn đẹp mãi hoa xuân, chớ quên vui thuở ta gần bên nhau
Gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt
Muốn quên quên không được, muốn rời chẳng thể đi
Bóng tối tựa vô tận, ánh mắt đầy sầu bi
Bức gấm từ mây ai gửi tới, nhìn chẳng thấy đường về
Hoàng hôn mưa rơi hoa dễ bay, gió qua để lại hai hàng lệ khô
Người nhìn đám mây trên trời, đó là “hắn” (nàng)
Gió thổi trong rừng cũng là “hắn” (nàng)
“Ta chưa từng cô đơn”.......
Gió nhẹ thổi bay tấm lụa trắng, nàng nhìn người áo xanh nhưng không thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn...... Cảm giác được sự run rẩy từ sâu trong linh hồn, nàng không hiểu vì sao niềm vui ngắn ngủi lại trở thành sự nhớ nhung và bi ai... Dường như ngàn năm nhung nhớ đang cuồn cuộn dâng trào từ sâu trong linh hồn đầy đau thương...... Nhưng hắn là người phàm mà?....... Nàng không hiểu loại thương nhớ, yêu đương nào lại có thể khiến một người bình thường phải cố chấp suốt ngàn năm......
Vương Lâm cùng nàng một trước một sau trở về nhà trọ....... Vương Lâm nhìn ánh trăng....... Ánh trăng không động lòng người bằng nàng, ánh trăng đêm nay làm hắn nhớ tới cuộc sống của hắn và Uyển Nhi trong sơn cốc, khóe miệng bất giác giương lên, hắn biết hiện tại bản thân không thể vội vàng......
Thế giới trong mộng là do hắn tạo ra, hắn muốn cắt đứt nhân quả...... Lấy lời dối trá tự lựa chính mình, nên chắc chắn Uyển Nhi sẽ không có bất kì cảm giác quen thuộc nào đối với hắn, thế nên mỗi lần nhìn thấy nàng, hắn đều cố gắng không đến quá gần để không dọa nàng sợ, với tính tình của nàng, nếu mình không cư xử đúng mực thì nàng nhất định sẽ trốn tránh...... Hắn không nỡ dọa sợ nàng.
Lý Mộ Uyển hội hợp với các sư tỷ và thuận lợi có được đan phương, đang định quay về Lạc Hà môn thì phát hiện chàng trai áo xanh vẫn còn đang theo sau các nàng, kể từ khi trở về từ cầm thất nàng nhận ra luôn có thể gặp được hắn, lúc đầu còn nghĩ là trùng hợp, nhưng trùng hợp nhiều lần thì không còn là trùng hợp nữa......
Hắn chính xác là đang đi theo nàng......
Vốn nghĩ hắn là người phàm nên sẽ không so đo, dù sao tiếng đàn của hắn luôn gợi lên nỗi nhớ trong nàng, nhưng nếu để các sư tỷ biết hắn đi theo nàng, chắc chắn họ sẽ dạy dỗ hắn...... Người thường như hắn hẳn sẽ không dễ chịu gì cho cam.
“Ngươi....”
“Ta tên Vương Lâm” giọng hắn hơi trầm, nghe kĩ còn có chút run, hắn biết Uyển Nhi của hắn đặc biệt thông minh, cũng biết làm sao để khiến nàng buông bỏ phòng bị.
Lý Mộ Uyển hơi kinh ngạc, vài giây sau vẫn không nhịn được giương khóe miệng, nhìn người trước mắt mang vẻ mặt đứng đắn nói ra tên bản thân, vốn nàng chỉ định dọa hắn một chút để hắn không đi theo mình nữa.
“Vì sao ngươi lại phải đi theo ta?”
Vương Lâm rũ mi: “Ta chuẩn bị đến Lạc Hà môn tham gia thí luyện, nhìn trang phục đã biết các cô là người của Lạc Hà môn, nên muốn đi cùng cô, ta là một phàm nhân, không biết ngự kiếm, sợ sẽ làm lỡ thời gian. Vậy nên xin mạo muội quấy rầy. Xin hỏi cô nương có thể cho ta đi cùng không?”
Giọng nói dịu dàng lành lạnh của Lý Mộ Uyển mang theo ý cười hỏi: “Ngươi có hứng thú với luyện đan sao? Nhưng ngươi vẫn nên chuẩn bị tinh thần đi, luyện đan không phải cứ muốn học thì sẽ học được, muốn luyện tốt còn cần có thiên phú nữa, nếu ngươi có thiên phú, vậy về sau chúng ta là đồng môn, nếu không thông qua thí luyện cũng không cần quá thất vọng, vạn sự tùy duyên”, nói xong xoay người kêu hắn đuổi theo.
Trên mặt chàng trai theo bước nàng ngập tràn cưng chiều, khóe mắt hắn cong cong như đang cười.
Lạc Hà môn thu nhận đồ đệ, không chú trọng tài năng cùng linh căn như các môn phái khác, tông môn này thu đồ đệ chỉ quan tâm đến duyên phận. Nếu có duyên thì dù là người phàm cũng có thể thu vào tông môn.
Lạc Hà môn nổi danh, hầu như tất cả tán tu đều ước mơ muốn trở thành đệ tử Lạc Hà môn.
Trên đỉnh cao nhất của Lạc Hà môn, có từng hàng điêu lan ngọc thế, ngập tràn tiên phong điện các. Nơi đây chính là sơn môn Lạc Hà môn, thực chất, một góc bị lộ ra này chỉ là một phần của Lạc Hà môn mà thôi, toàn bộ những gác mái chạm khắc tinh xảo đều được che giấu bởi thuật thần thông, nhìn từ xa thì không còn gì ngoài những hàng cây xanh tươi rợp bóng.
Ba chữ màu xanh khổng lồ tựa một chuỗi đèn lồng treo trên cao, bị điều khiển bởi một thuật pháp thần thông, không chút hư tổn trôi nổi trong khoảng không phía trên toa lầu chạm trổ.
Ba chữ này là “Lạc Hà Môn”.
Trước sơn môn Lạc Hà môn tụ đầy các gia tộc tu chân cùng các môn phái tán tu, còn có số ít người phàm chưa tu luyện qua, không khó nhận ra mỗi nam thanh nữ tú nơi đây đều là long trung nhân phượng, tuổi trẻ tài cao. Gần trăm người ở đây, cuối cùng cũng chỉ có không quá mười người có thể gia nhập tông môn.
Từng đạo kiếm quang từ bốn phương tám hướng xuyên qua tầng mây mà đến, chậm rãi đáp xuống, ánh mắt mọi người đều dừng trên người người con gái đeo mạng che màu trắng, khí chất xuất trần, một thân áo trắng bị gió thổi tung bay, tựa như tiên nữ tiên nữ tiên khí phiêu diêu bước ra từ trong tranh. Dù không nhìn thấy dung nhan nàng nhưng cũng biết chắc là tuyệt sắc.
Lý Mộ Uyển buông tay hắn ra, không đợi hắn nói lời cảm tạ đã ngay lập tức ngự kiếm vào sơn môn, lúc này mọi người mới hoàn hồn lại trước những ánh mắt kinh ngạc vừa rồi. Ngược lại nhìn về phía chàng trai mặc áo xanh đi cùng cô gái áo trắng khí chất xút trần vừa rồi, vừa nhìn lại càng kinh sợ bởi một người phàm còn chưa bước vào tu chân giới mà đã có khí chất không thể xem thường, nho sam màu xanh vừa nhìn đã có cảm giác như một nhà nho lớn đã giữ chức vị cao trong thời gian dài, gương mặt bình lặng như nước vẫn luôn mang một tia dịu dàng nhìn theo hướng cô gái rời đi.
Hắn sờ sờ cổ tay phải còn vương hơi ấm của nàng, tinh tế mềm mại. Trên khóe môi mang theo ý cười nhàn nhạt, biết rằng nàng hẳn là đang khó chịu.
Thí luyện của Lạc Hà môn đối với Vương Lâm rất dễ dàng, tuy thiên phú luyện đan của hắn không cao, càng không thể so sánh với Uyển Nhi, nhưng lúc trước nàng đã từng dạy hắn, chỉ là phẩm cấp đan luyện ra không giống nhau.
Lý Mộ Uyển theo các sư tỷ đến gặp sư tổ và sư phó, phụng mệnh nộp phương pháp luyện đan xong lập tức đi tìm ca ca, nàng đặc biệt mang theo một ít đá núi lửa về cho anh mình.
Nơi ở của nam tu nữ tu trong Lạc Hà môn được ngăn cách bởi một hồ nước ngọt trồng đầy linh thụ xung quanh, trên mặt hồ cũng trồng đày hoa sen, đẹp không sao tả xiết.
“Mộ Uyển sư muội”… người tới mặc trang phục nội môn Lạc Hà, ngũ quan tuấn tú, khóe miệng mang theo nụ cười làm người ta chỉ cần liếc mắt một cái đã như tắm mình trong gió xuân.
“Vân Dục sư huynh, huynh xuất quan rồi sao?” Lý Mộ Uyển có hơi ngạc nhiên. Dù sao Vân Dục sư huynh và ca ca đều cuồng tu luyện như nhau, không có chuyện sẽ xuất quan chỉ trong vòng một hai năm.
“Ừ, sư tôn đã mang theo sư huynh đi đột phá cấp bốn, cho nên việc trong Thanh Đan các tạm thời sẽ do ta phụ trách”.
Lý Mộ Uyển lập tức đoán được nguyên do nên không hỏi gì thêm, hai người nói về những chuyện nàng mà nàng đã nghe thấy, nhìn thấy ở bên ngoài, từ xa ngắm nhìn hai người đẹp, cảnh đẹp dọc bên hồ làm người ta không khỏi sinh lòng ghen tị, hâm mộ.
Tu chân giới lạnh băng, việc tu luyện cũng khô khan, đặc biệt là luyện đan còn đòi hỏi tài năng và khả năng lĩnh hội của bản thân, càng hỏi việc không ngừng thí nghiệm.
Vương Lâm vốn tưởng vào Lạc Hà Môn sẽ có thêm nhiều thời gian ở cùng Uyển Nhi, ai ngờ từ lúc tạm biệt ở sơn môn đến nay đã hơn một tháng hắn không gặp được nàng.
Hiện giờ chỉ thường xuyên được nghe người khác nhắc đến, họ ngưỡng mộ và khen ngợi nàng, toàn bộ Lạc Hà môn đều biết người đứng đầu thế hệ trẻ trong luyện đan và pháp trận, thiếu nữ “Lý Mộ Uyển” là người có khí chất xuất trần, dịu dàng động lòng người, mọi khi hắn luôn lạnh nhạt, bình tĩnh như nước, chỉ những lúc này trên mặt mới lộ ra ý cười.
Lý Mộ Uyển sống ở Thiên Vân Các, tọa lạc bên trên Lạc Hà Môn, lưng chừng núi dọc theo đường đi có đầy kỳ trân dị thảo, từ nhỏ nàng đã là thiên chi kiêu nữ của Lạc Hà Môn nên có tiểu viện riêng, trong viện có một cây hòe lớn, trên cây hòe còn có một chiếc bàn đu dây.
Vương Lâm đứng bên ngoài viện nghe từng đợt tiếng đàn uyển chuyển êm tai. Như có một bàn tay nhỏ đang chơi đùa trái tim hắn, khiến tim hắn như thắt lại. Âm thanh này không giống với tiếng đàn trong kí ức hắn.
Bản thân hắn cũng không rõ là nàng hay là hắn đang tấu khúc ưu tư. Ngàn năm quạnh hiu và nhung nhớ, hắn chỉ biết dùng tu luyện khiến bản thân tê mỏi. Không ngừng tự nhủ chỉ cần bản thân trở nên mạnh mẽ. Mới có thể thay đổi ngày hôm nay, cắt đứt hết thảy hư không ngăn trở Uyển Nhi mở mắt.
Tự mình vọng tưởng lừa gạt bản thân như cách bản thân tạo ra giấc mộng này, cho rằng chỉ cần cắt đứt mọi liên hệ với Uyển Nhi, chỉ cần nàng không yêu mình thì sẽ không phải ngủ say suốt ngàn năm. Có lẽ...Mọi chuyện sẽ khác.
“Thế nhưng...... Thế nhưng... Cớ sao giờ đây tiếng đàn vui tươi êm tai không biết tình là gì của nàng lại. Khiến bản thân ta càng đau đớn?”
Vẻ mặt Vương Lâm ảm đạm, trong mắt mang theo sự điên cuồng, trong lòng nhẹ nhõm nói: “Bởi vì... Bởi vì hắn vẫn luôn là chính hắn. Hắn không thể chịu được việc Lý Mộ Uyển không có bất cứ cảm giác gì khi nghe đến hai chữ Vương Lâm. Xin lỗi Uyển Nhi, thứ cho ta ích kỷ, không có bánh xe sinh tử, nàng chỉ có thể là ảo mộng của Vương Lâm ta......”
Tiếng đàn của Lý Mộ Uyển dừng lại, nàng không biết người kia vì sao lại dừng ở ngoài viện, hơn nữa khí áp quanh thân cũng ngày càng thấp, Lý Mộ Uyển mở cấm chế, âm thanh lành lạnh dịu dàng nhẹ giọng hỏi:
“Sư đệ có việc gì sao?”
Vương Lâm nghe được tiếng nàng lập tức hồi thần, đồng thời trong lòng cũng bất đắc dĩ nói. Còn may hiện giờ sư tỷ không giống với khi là sư tổ Vân Thiên Tông.Hắn không cách nào thốt nên lời.
“Uyển...... Sư tỷ... Phục Thiên trưởng lão nói nếu ta không luyện ra thiên linh đan thì tới học hỏi tỷ”.
“Vào đi”
Vừa dứt lời Vương Lâm lập tức đi qua sân tiến thẳng vào khuê phòng, Lý Mộ Uyển cho rằng hắn sẽ vào đình hóng gió nghe mình giảng giải. Ai ngờ hắn lại nhanh chóng vào phòng nàng.
Lý Mộ Uyển có hơi hoảng hồn, khuê phòng của nàng trừ mấy cô bạn thân ra, cánh đàn ông cũng chỉ có mỗi ca ca nàng từng vào, làm sao một người có thể thô lỗ như vậy, là tập tục của người phàm sao?
Lý Mộ Uyển âm thầm phàn nàn, trên mặt hơi ửng hồng. Nhớ ra nàng là người cho hắn vào, lại tự trách mình không nói rõ bản thân đang ở trong sân, bây giờ người ta vào phòng cũng không tiện đuổi người. Thôi được rồi... Nhìn hắn ngoan ngoãn không phá phách thì người làm sư tỷ như mình cũng không thể keo kiệt như vậy... Hừ!
Lý Mộ Uyển kêu Vương Lâm lấy lò luyện đan ra, giảng cho hắn những điều cần chú ý trong lúc luyện đan. Nàng nghiêm túc giảng giải, chỉ chăm chăm tìm cách nói sao cho dễ hiểu nhất. Hoàn toàn không chú ý đến đôi mắt Vương Lâm lúc này đang chăm chú nhìn nàng.
Vương Lâm cảm thấy giờ khác này quá không chân thật. Gương mặt dịu dàng của nàng in sâu vào trong mắt, lông mi chớp chớp như đang chớp vào tim hắn, tim đập theo nhịp chớp. Thỉnh thoảng nàng lại cau mày như không hiểu vì sao lại có người không nắm được cả đất và lửa, đôi mắt đẹp lưu chuyển ~ sống động mà nhìn xung quanh. Vương Lâm bất giác duỗi tay chạm vào khuôn mặt nàng.. Ấm áp mà mềm mại, hắn còn khẽ nhéo một chút. Giờ khắc này cả thế giới như lặng đi. Một lúc sau Lý Mộ Uyển mở to hai mắt nhìn hắn, nàng lập tức đứng lên nói:
“Ngươi.... Ngươi... “Đăng Đồ Tử” sao có thể vô lễ như thế!” vừa dứt lời, đôi tay Lý Mộ Uyển đã kết ấn gọi lửa.
Giây tiếp theo lập tức đánh tên Đăng Đồ Tử này văng ra khỏi Lạc Hà Môn.
Vương Lâm hồi thần từ trong ánh mắt phòng bị của nàng. Có chút xấu hổ, hắn cũng không thể nói là mình cầm lòng không đậu được, thế thì sẽ thật sự chọc giận nàng. Hắn xấu hổ sờ sờ mũi.
“Hình như ngươi nhận nhầm ta với cố nhân, nghe tiếng đàn có thể thấy ngươi rất yêu cô gái kia, nguyện ý nhận nỗi đau gặm nhắm trái tim ấy mỗi ngày. Ta không biết vì sao hai người phải chia ly, cũng không hiểu, Nhưng tình cảm đơn thuần. Nếu yêu có thể thay thế được, cũng có thể chuyển giao...... Như vậy làm sao có thể gọi là... Yêu”.
Giọng nói lành lạnh của nàng không còn dịu dàng như thường ngày, tựa như còn vì sự vô lễ vừa rồi của hắn mà tức giận. Cũng vì những tình cảm ô uế của thế gian mà căm phẫn, cũng ấm ức vì bản thân bị người khác xem như vật thay thế, nàng giống như một đóa sen nở rộ nơi sườn núi, kiêu hãnh đón gió lớn, độc lập mà lại tỉnh táo.
Vương Lâm lắng nghe giọng nói lạnh lùng của nàng, trong lòng cảm thấy chua xót, cảm giác bị hiểu lầm có chút chua chát, cũng chỉ có bản thân hiểu được cảm giác ấy. Hắn nâng mí mắt, hai mắt đen như mực nhìn thẳng vào nàng, trong mắt phản chiếu gương mặt nàng, đôi mắt dịu dàng kiên định nhìn nàng còn lẫn một tia oan ức, hắn nhẹ giọng nói:
“Vương Lâm cùng thê tử.... đến chết không thay lòng”,hắn nói nhỏ như thể đang lẩm bẩm với chính mình. Thật ra vẫn còn rất nhiều điều luyến tiếc, sự dịu dàng tràn ngập tựa như tình nhân thủ thỉ bên tai.
Những lời này giống như tia sét bổ vào tâm trí, dừng lại trong lòng nàng. Một lúc lâu sau nàng mới lấy lại tinh thần, khóe mắt phiếm hồng. Nước mắt như trân châu đứt đoạn, từng viên tròn trịa rơi xuống váy áo nàng vỡ nát không còn gì.
Khi Lý Mộ Uyển định thần lại, Vương Lâm đã rời đi tự bao giờ. Nàng nhanh chóng đè lại cảm xúc khác thường nơi đáy lòng, đi thẳng vào trong viện.
“Mộ Uyển sư muội, nhạc phổ lần trước muội nói, ta đã cố ý nhờ sư huynh tìm về. Không biết hôm nay muội có rảnh không? Có thể cùng nhau tấu khúc đàn này....”
Lý Mộ Uyển suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn đồng ý, nhưng vẫn muốn gọi ca ca đi cùng.
Vương Lâm từ trong bóng râm đi ra, nhìn bóng dáng hai người dần đi xa, vẻ đẹp của người kia, sự bình tĩnh như nước trên mặt giờ đây đã bị băng giá bao phủ, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo phủ đầy tơ máu. Đôi tay rũ xuống gắt gao nắm chặt, cơn đau do móng tay bấu vào da thịt còn chẳng bằng cõi lòng đau thấu tim gan của hắn. Hắn muốn lập tức giết chết người kia. Những kẻ tơ tưởng đến gần Uyển Nhi đều đáng chết. Ai cũng không thể chia rẽ bọn họ. Dù là trong mơ cũng không thể.
Vương Lâm hoảng hốt trở về nơi ở, sát ý từ đáy lòng không thể nguôi ngoai... Hắn sợ sẽ dọa nàng. Lại càng hận chính hắn, hận bản thân đã tạo nên giấc mộng này.Hận bản thân mơ mộng hão huyền muốn cắt đứt nhân quả với nàng. Vương Lâm cười lạnh nói...: “Không phải ngươi muốn chặt đứt nhân quả với nàng sao? Làm đi... Làm ngay đi... Có bản lĩnh thì chặt liền đi..... Ha ha ha ha để nàng gả cho người khác đi..... Ta muốn xem xem ngươi còn định lừa mình dối người đến khi nào......”.
Vương Lâm mặc bộ nho sam màu xanh đang mắng chửi, từ trong hư không bỗng thở dài một tiếng, sau đó Vương Lâm đầu bạc áo trắng xuất hiện trong phòng, vẻ mặt lạnh giá, không có Vương Lâm áo xanh chửi mắng nhưng trong mắt hắn lại là sự điên cuồng không kém gì so với áo xanh.
Vương Lâm áo trắng thấp giọng, bất đắc dĩ nói: “Mộng là suy diễn, thế giới này do ta tạo ra nhưng không phải do ta quyết định, đâu là thật, đâu là giả... Từ khi nàng xuất hiện đã sớm không còn quan trọng. Giả dối... Tự lừa mình dối người để rồi kẻ đáng thương nhất lại là Vương Lâm ta..... Cả đời ta chỉ cần mình Lý Mộ Uyển... Đến cùng kẻ đáng thương nhất lại chính là ta....... Là ta”.
Vương Lâm áo xanh nghe hắn nói thì sát khí lại điên cuồng bộc phát, bây giờ hắn chỉ là phảm nhân không thể dùng pháp thuật, nhưng hắn lại đấm thẳng vào mặt Vương Lâm áo trắng, đấm vào da vào thịt, Vương Lâm áo trắng cũng không nhân nhượng, hai người nhanh chóng lao vào đánh nhau.
Cả hai vốn là một, không ai hiểu rõ bản thân hơn họ, hiện tại không thể giết Vân Dục trước mặt Uyển Nhi, sự bình tĩnh và trầm ổn tu luyện hơn ngàn năm đều sụp đổ vào thời khắc này. Ma tu túc trí đa mưu giết người như ma đã không còn sự bình tĩnh.
Ngoài phòng có tiếng bước chân từ xa tiến đến. Tiếng hô to truyền vào phòng như con dao cắm thẳng vào tim.
“Ta vừa thấy Lý sư tỷ đi cùng với Vân sư huynh, ngươi nói xem liệu có phải họ sắp có tin tốt không?”
Vẻ mặt thanh niên bên cạnh cũng cực kì hâm mộ, không ngừng cảm thán: “Ai có thể trở thành đạo lữ của Lý sư tỷ thì đúng là phúc ba đời, hơn nữa tỷ ấy và Vân sư huynh cũng xem như thần tiên quyến lữ, một người dịu dàng động lòng người, dung nhan tuyệt sắc, một người ôn tồn lễ độ...... “
“Nghe sư phó của ta nói, sau này Lý sư tỷ nhất định sẽ đưa Lạc Hà Môn đến cảnh giới tu luyện cao hơn nữa, nên rõ ràng các lão tổ bên cạnh Vân sư huynh đều biết chuyện”.
“Ta nghe Triệu sư tỷ nói, hai người họ là thanh mai trúc mã, là bạn nối khố, cùng nhau lớn lên, chắc chắn Vân sư huynh sẽ cận thủy lầu đài mà ôm được mỹ nhân về, lần trước Lý sư tỷ ra ngoài trở về, không bao lâu sau đã thấy Lý sư tỷ và Vân sư huynh ở cùng nhau, vô cùng tình cảm.”
*Cận thủy lầu đài: trong điều kiện tốt/ gần gũi thân cận ai đó khiến người ta có được lợi thế.
“Ầy, ta chỉ biết hâm mộ mà thôi” nhóm người đi xa dần, nhưng âm thanh lại vẫn vang vọng quanh thân.......
Vương Lâm bị một trận âm thanh ồn ào đánh thức, Vương Lâm áo trắng chẳng buồn nhìn Vương Lâm áo xanh đang nằm trên đất, hắn đẩy cửa, đập vào mắt là một khoảng sân màu đỏ rợp hoa, đình đài lầu các lẫn tiên thảo trên đất cũng treo đầy lụa đỏ, cửa sổ dán song hỉ, một luồng hơi lạnh từ lòng bàn chân lan ra, trái tim nảy lên liên hồi, hắn nuốt xuống cỗ khác thường dâng lên nơi cuống họng.....
Không...... Không thể nào... Hắn một đường lảo đảo đi thẳng đến chính điện Lạc Hà Môn, quét mắt một cái đã tìm thấy nàng trong đám người.......
Lý Mộ Uyển mặc một thân áo cưới thêu mây ngũ sắc, một đầu tóc đen được búi gọn lên, một chuỗi hồng ngọc chậm rãi lay động theo bước sen của nàng, rực rỡ lấp lánh. Nàng bước từng bước lên bậc thang, tà váy thật dài thả tung sau người, trên đầu hoa cài lộng lẫy, hai bên cài sáu chiếc trâm phượng dài, đá quý màu đỏ được khảm trên tơ vàng, nhẹ nhàng lắc lư, chạm vào gương mặt mềm mại của tân nương, lại như không đành lòng chạm vào nên lại nhanh chóng rời đi, lông mày kẻ nhạt, phấn hồng quét nhẹ trên má, nước da trắng hồng......
“Phụt” Vương Lâm nhìn màu đỏ chói mắt vừa rồi, ngụm máu cố đè nén lại đến lúc này rốt cuộc vẫn không nén được, một ngụm máu đầu tim phun ra... Hai mắt đỏ ngầu, ánh mắt hắn lạnh lẽo, tựa như băng tuyết vạn năm...... Hắn muốn giết y....... Giết y...... Hắn từng bước tiến đến nơi cao... Hai mày cau chặt, tỏa ra một cổ sát khí không thể miêu tả, sát khí bao trùm thân thể nháy mắt hóa thành băng lạnh.......
Ầm ầm...Ầm ầm... Sấm sét xuất hiện trên bầu trời, ánh sét màu tím thoáng hiện, Vương Lâm muốn bước lên bậc thang phía trước, nhưng dường như có một kết giới vô hình ngăn hắn đến gần......
“A......” Vương Lâm áo trắng tóc bạc hai mắt không tỉnh táo, vết máu trên khóe miệng còn chưa khô... Đôi tay hắn kết ấn
“Quy”......... trong chớp mắt, Vương Lâm áo xanh xuất hiện, ngay tức khắc dung hợp cùng Vương Lâm áo trắng. Tia sét màu tím đánh xuống, gió lớn thổi mái tóc bạc tung bay... Vương Lâm tùy tay bắt lấy tia sét, dùng nó đánh thẳng vào kết giới hư không......
“Tàn Dạ......” Vương Lâm gọi ra trăm vạn linh hồn cắn xé hư không. Phòng trời Phật phẫn nộ, sấm sét chuyển từ màu tím sang đỏ. Rất nhanh trăm vạn linh hồn đã bị bóp nghẹt dưới tia sét đỏ tím..... Sấm sét bao quanh Vương Lâm dưới bầu trời màu đỏ tím, bóng dáng nhỏ bé như giọt nước có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào.....
Vương Lâm nhìn nàng trên đài cao, tóc đen áo đỏ đẹp đến không gì sánh bằng. Vị trí bên cạnh nàng vốn nên là hắn, dù có là ai đi nữa, kẻ muốn cướp người của hắn đều phải chết..... Thiên Đạo không thành toàn thì hôm nay Vương Lâm ta sẽ bất tuân. Hư không kia dám cản ta ta lập tức xé nát nó......
Vương Lâm cô đọng thuật pháp trong tay, trực tiếp dùng tay kéo ra tia sét đỏ tím... Dùng mắt thường cũng có thể thấy được đôi tay ấy đang nhanh chóng hóa thành xương trắng.....
Nhưng cơn đau này chả là gì với cơn đau trong lòng hắn...... Vương Lâm luyện hóa tia sét đỏ trong tay, bọc nó lên thân kiếm, chỉa thẳng vào hư không... Một lần... Hai lần..... Thời gian một nén hương cứ thế trôi qua mà không có bất kì phản ứng nào trong khi mỗi lần đánh ra Vương Lâm đều phải bị cắn trả... Áo trắng đã bị máu tươi nhuộm đỏ... tóc tai rối bù như người điên......
Khóe mắt Vương Lâm nhìn thấy Vân Dục đanh định nắm lấy tay Lý Mộ Uyển..... Hắn càng thêm điên cuồng thiêu đốt căn nguyên, tất cả pháp thuật đều phóng ra, trong hư không chậm rãi xuất hiện vết rách, hoàn toàn bị hắn xé nát...... Hắn bước từng bước lên bậc thang... bậc thang bị máu tươi nhỏ xuống làm đỏ một mảng, hắn nhìn Lý Mộ Uyển, ánh mắt đã không còn điên cuồng phủ đầy tơ máu như vừa rồi mà mang theo tình cảm dịu dàng nói không nên lời, giống như cả thế giới chỉ còn nàng và hắn... Trong ánh mắt kinh hãi của nàng... Hắn vươn tay phải đã sớm không còn máu thịt.
“Đến đây”....... Một câu đến đây bách chuyển thiên hồi, giống như năm đó ở Vân Thiên Tông, không phải nhịp tim, tâm định mới là đáp án dành cho hắn, cảnh tượng này như đè lên năm đó ở Vân Thiên Tông, nàng cũng mặc áo cưới, hắn gọi một tiếng nhẹ nhàng.....
Đổi lại nụ cười tươi của nàng cùng một tiếng “Phu quân”, cũng là hai chữ êm tai nhất đời hắn từng nghe...... Mà lúc này đây, hắn không nghe được... Chỉ còn lại gương mặt đầy khiếp sợ và phòng bị của nàng..... Bảo hắn làm sao chấp nhận....... Hắn không dám nghĩ, không dám nhìn.
*Bách chuyển thiên hồi: Trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả
Vương Lâm ngửa mặt lên trời gào thét..... Trong phút chốc đất trời tối tăm.......
........