Khánh Vinh phủ là đất phong của Thụy Vương, Thụy Vương là đệ đệ ruột cùng một mẹ sinh ra của đương kim hoàng thượng, người này háo sắc tham lam chỉ thích hưởng thụ, coi bá tánh như cỏ rác. Đời trước Thụy Vương chẳng những không cho lưu dân vào thành, mà còn phái quan binh canh giữ cửa thành cùng bốn phía tường thành, nếu có lưu dân tự tiện xông vào liền giết chết không tha.
Hành vi này khơi dậy sự phản kháng của các dân chạy nạn nên bùng phát bạo loạn, trận bạo loạn này khiến vô số người chết, người ở thôn Đại Bình đã chết hơn phân nửa, cha và tiểu muội hắn chết, đaị cô Kim Dục chết, Kim lão đầu, Kim lão thái cùng nhị phòng tam phòng mấy cái tiểu hài tử cũng đã chết.
Sau lại chư hầu khắp nơi khởi binh tạo phản, bắt người khắp nơi tham gia quân ngũ, Kim Dục mấy cái thúc thúc cùng biểu ca, dượng đều bị chộp tới tham gia quân ngũ, chết ở trên chiến trường.
Mà hắn cũng theo vị quý nhân kia, ra chiến trường......
Nghe xong hắn phân tích, Kim Dục năm người đều giật mình.
“Lương Nguyên nói rất có lý.” Kim Dục nghĩ đến lịch sử mình đã học qua, cùng với phim truyền hình, điện ảnh chiếu những tai họa ở cổ đại: “Đi Khánh Vinh phủ thật sự không phải cái lựa chọn tốt, hơn nữa gia nãi bọn họ cũng ở đó. Cha, mọi người cũng không muốn gặp họ phải không?"
Mấy người Kim phụ dùng sức gật đầu.
Kim phụ hừ lạnh một tiếng: "Không biết khi nào thiên tai sẽ qua đi, cũng không biết có thể trở về thôn Đại Bình hay không. Tuy rằng người đều phải chú ý trở về cội nguồn, nhưng cha và gia nãi con đã hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ, nếu không cần thiết thì tốt nhất cả đời không cần gặp lại nhau."
Tên nhị đệ chết tiệt kia lại dám ra tay hại nữ nhi ông, ông sao lại dám ở chung với những người đó, đây không phải là tìm chết sao?
Trước kia con cái còn nhỏ, Tiểu Dục lại bệnh tật ốm yếu, ông cùng nương bọn nhỏ không nuôi nổi, Kim lão đầu lại cũng không cho ông cái gì, cho nên ông mới chết sống quấn lấy không chịu phân gia. Hiện giờ bọn nhỏ trưởng thành, hoàn cảnh lại trở nên nên như thế này, liền không cần thiết lại cùng những cái đó gọi là người thân ở bên nhau.
Nghe những lời này, Kim Dục ngay lập tức cảm thấy cha nàng là dạng người quyết đoán thẳng thắn, nàng thật sự rất thích.
Nàng không thích bất kỳ người nào của nhà cũ Kim gia, Kim lão đầu thiên vị đến mức không quan tâm đến sự sống chết của đại cô và cha nàng, thật giống như cha nàng cùng đại cô là nhặt được. Mặc dù từ nhỏ nàng ốm yếu bệnh tật nên không thể làm việc kiếm sống, nhưng sau năm tuổi nàng đã học được một tay nữ hồng, ở phương diện này nàng đặc biệt có thiên phú, làm ra đồ vật cũng kiếm được không ít tiền, những cái đó tiền chỉ có một bộ phận bị cha nàng giấu đi, còn lại phần lớn đều rơi vào tay gia nãi.
Cũng không có biện pháp, không đem tiền đưa cho gia nãi, bọn họ liền không cho nàng mua kim chỉ, còn bắt nàng xuống đồng làm việc.
Nàng làm nữ hồng kiếm không ít tiền cho Kim gia, nhưng kết quả đến khi chạy nạn nàng lại bị bỏ rơi vì ốm yếu.
Nàng không muốn dính dáng tới những người thân vô tình như Kim lão đầu nữa, nàng muốn rời xa cực phẩm, yêu quý mạng sống.
“Vậy không đi Khánh Vinh phủ, chúng ta tìm chỗ khác đi.” Kim Dục hỏi Lương Nguyên, “Ngươi có chỗ nào tốt để đi sao?”
Mặc dù quen biết Lương Nguyên chưa lâu nhưng nàng có thể nhìn ra nam nhân này không chỉ quyết đoán mà còn chu đáo, cẩn thận, rất có cảm giác an toàn, đi theo hắn thì sẽ không sai.
Nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt Kim Dục, lông mày Lương Nguyên giật giật, hắn không ngờ Kim Dục lại đột nhiên hỏi vấn đề này, tiểu nha đầu này là muốn đi theo hắn?
“Ta muốn mang cha cùng muội muội đi Bách Thú sơn.” Lương Nguyên đạm nhiên nói.
Kim phụ vừa ăn bánh bao vừa nhíu mày: "Bách Thú sơn? Đó là nơi nào? Thúc chưa từng nghe qua. Tên nghe liền giống như một ngọn núi tràn đầy dã thú."
Lương Nguyên mân mê dao phay bên hông: “Bách thú sơn ở phía nam, cách đây hơn năm ngàn dặm."
Kim phụ vừa nghe thiếu chút nữa bị bánh bao làm cho nghẹn thở: "Hơn... năm ngàn dặm? Tại sao con lại muốn đi tới đó? Hơn nữa, làm sao con biết nơi này?"
Cũng không nghe nói qua Lương Nguyên từng đi tới chỗ xa như vậy nha!
Đi tới nơi đó xong về lại cũng phải mất thời gian hơn một năm.
Hơn năm ngàn dặm đó!
Sau khi rời khỏi Liễu Châu phủ, mỗi ngày bọn họ đi bộ hơn hai mươi dặm, trong vòng nửa tháng liền biến thành bộ dạng quỷ quái như bây giờ, để đi đến Bách Thú sơn tính tính cũng phải đi bộ mất khoảng nửa năm, đây là phải gãy mấy cái chân mới đủ a.
Lương Nguyên không giải thích, chỉ là nói: “Ta là trong lúc vô ý nghe người ta nói, Bách Thú sơn là ngọn núi lớn kéo dài không có điểm dừng, nơi đó có một tộc người tên Nhật Nguyệt bộ lạc, người trong bộ lạc tính tình ngây thơ thiện lương, là cái thế ngoại đào nguyên.”
Hắn đời trước từng đi tới Bách Thú sơn giúp người nọ tìm bảo vật, sau vô tình rơi xuống sông được người trong Nhật Nguyệt bộ lạc cứu, hắn ở nơi đó thể nghiệm tới rồi nhân gian ấm áp, cũng từng nghĩ tới nếu cha cùng muội muội không chết, hắn sẽ mang theo bọn họ định cư đến Nhật Nguyệt bộ lạc, sống một cuộc sống bình thường.
Kim phụ không thể tin được: "Nghe thấy? Con chỉ là nghe người khác nói liền quyết định đi đường xa muốn gãy chân tới đó? Lương Nguyên, như vậy có thể hay không quá qua loa.”
Lương Nguyên cười cười: “Ừm, thực qua loa, nhưng ta chính là muốn đi nơi đó, các người nếu không muốn đi thì có thể không cần theo ta."
“Đi theo.” Kim Dục đột nhiên nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Lương Nguyên một hồi: “Đương nhiên phải đi theo ngươi, ngươi là thợ săn, quanh năm đi săn, khắp nơi bán con mồi, quen biết nhiều người hơn chúng ta lại còn có kinh nghiệm dày dặn. Ngươi nói Bách Thú Sơn tốt thì nhất định là tốt, cho nên chúng ta muốn đi theo ngươi, cho dù ngươi không thích chúng ta cũng sẽ đi theo."
“Không phải, nữ nhi, con sao lại......” Kim phụ có chút nóng nảy.
Đại nữ nhi sau khi trở về, tính tình như thế nào thay đổi nhiều như vậy.
“Cha, trừ bỏ Bách Thú sơn, cha còn có lựa chọn tốt hơn sao?” Kim Dục hỏi.
Kim phụ nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu.
"Mấy chục năm nay, ngoại trừ Liễu Châu phủ, ngài còn có đi qua địa phương nào khác sao? Ngoại trừ Khánh Vinh phủ, cha còn biết những phủ thành khác sao?"
Kim phụ lại lắc lắc đầu.
“Cho nên nha, chúng ta chỉ có thể đi Bách Thú sơn, này tốt xấu cũng có một cái phương hướng, tốt hơn nhiều so với đi trong mờ mịt bất định đúng hay không?”
Kim phụ: "..." Nữ nhi của ông từ khi nào trở nên biết nói chuyện như vậy?
Ông cùng Kim mẫu nhìn nhau, sau đó cùng nhìn Kim Dục từ trên xuống dưới.
Kim Dục không trốn tránh, ngồi thẳng người lên cho họ đánh giá.
Bởi vì sống ở thời đại khác nhau, chịu giáo dục cũng bất đồng nên tính cách của nàng với nguyên thân không giống nhau. Ngụy trang những thứ này thực sự rất phiền phức nên nàng không định giả vờ.
"Tiểu Dục, con hình như thay đổi?" Nhìn một hồi, Kim mẫu cau mày.
Kim Dục thở dài: “Thiếu chút nữa chết qua một lần, suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện nên người tự nhiên thay đổi. Cha, nương, con trưởng thành rồi, không còn là đứa con nít nữa.”
Kim phụ cùng Kim mẫu nghe vậy gật đầu: "Đúng đúng, con trưởng thành rồi, mười lăm tuổi, đã đến tuổi cập kê."
“Vậy cho nên, cha nương, chúng ta cùng theo Lương Nguyên đi Bách Thú sơn được không?” Kim Dục ngoan ngoãn cười.
“Được.” Kim phụ nhìn Kim Dục, sau đó bất đắc dĩ thở dài: “Chỉ cần có thể sống sót thì đi đâu cũng được."
Kim Dục lập tức nhìn về phía Lương Nguyên.
Lương Nguyên nhắm mắt lại dưỡng sức: “Tùy mấy người sắp xếp, ta nghỉ ngơi trước."
Kim Dục cười, cầm một cái bánh bao nhét vào tay Kim mẫu: "Nương, Lương Nguyên đồng ý chúng ta đi theo hắn, nương ăn nhanh lên, ăn no chúng ta liền ngủ.”
"Kiều Kiều, tiểu Hổ, mấy đứa cũng mau ăn đi. Còn cha nữa, cũng đừng nghĩ đến việc tiết kiệm đồ ăn, trong nhà chúng ta trừ con ra thì cha là người yếu nhất, không ăn thì sau này sẽ yếu hơn cả con đó."
Kim phụ: "..."
Bị Kim Dục nhìn chằm chằm, mấy người Kim phụ cũng không nghĩ tới chuyện tiết kiệm đồ ăn nữa, tiếp tục ăn bánh bao, ăn no liền đem tất cả bánh bao màn thầu còn lại đều chưng sau đó dùng vải trắng sạch bọc lại, bỏ vào sọt cột vào trên tay xe đẩy, rồi nằm tại chỗ trên mặt đất ngủ.
Kim Hổ nằm cạnh Kim phụ, Kim mẫu nằm cạnh Kim Dục và Kim Kiều, ôm cả hai vào lòng, nhìn khuôn mặt Kim Dục, Kim mẫu đưa tay sờ sờ nhỏ giọng nói: “Còn sống thì tốt rồi, nương sẽ không đánh mất con lần nữa đâu."
Đêm tháng bảy se lạnh, không có chỗ che mưa gió, ngủ dưới đất hơi lạnh, không thể để lửa tắt được.
Lương Nguyên gác đêm đồng thời thường thêm củi lửa.
Sau nửa đêm, Kim mẫu không cần kêu liền tự mình tỉnh dậy, cẩn thận buông Kim Dục cùng Kim Kiều ra, lấy quần áo đắp lên cho hai người, rồi mới đi đổi ca với Lương Nguyên.
Sáng hôm sau giờ mẹo mặt trời mọc (khoảng 5:30 sáng)
Sau khi ăn một ít bánh bao, Kim Dục đám người bắt đầu lên đường.
Được ăn uống đầy đủ nên mọi người đi đường đặc biệt có lực, bước chân không hề giống như trước suy yếu.
Lương Nguyên đi ở đằng trước trong tay cầm dao phay, Kim mẫu đẩy xe đẩy tay đi theo phía sau hắn, rồi sau đó tới Kim Dục cùng Kim phụ mấy người.
Nghĩ đến Kim Dục thân thể ốm yếu, sợ cô đi không ổn nên Kim Kiều cùng Kim Hổ ngoan ngoãn đi ở hai bên trái phải để đỡ cô.
"Đại tỷ, cẩn thận đá dưới chân."
"Phía trước có một cái hố nhỏ, tỷ đừng đi tới đó."
Kim Dục: "..." Tỷ thật sự cũng không như mấy đứa tưởng tượng yếu đến như vậy đâu, thật đó!