Kim Dục nhanh chóng thu tay lại: “Ta không cố ý.”

Ai thèm lợi dụng ngươi, ngực sờ lên cứng muốn chết.

Lương Nguyên xoa đùi, phủi phủi mông đứng dậy: “Ta đói bụng, lấy chút đồ ăn ra đi, ăn xong chúng ta tiếp tục lên đường.”

"Trời đã tối như vậy còn phải vội vàng lên đường sao?" Kim Dục đứng dậy, trả lại áo khoác cho Lương Nguyên xong tự tát vào mặt mình một cái, giết chết một con muỗi núi.

Bây giờ đã là giữa tháng bảy, núi hoang cằn cỗi nên ban đêm muỗi vằn rất nhiều, vết đốt vừa đau vừa ngứa.

Thật là chịu tội nha!

“Suốt đêm lên đường để sớm một chút tìm được cha nương ngươi, cũng có thể yên tâm chút, không cần lúc nào cũng lo lắng sẽ bị tôi bắt nạt.” Lương Nguyên cũng vỗ vào cánh tay mình một cái.

Kim Dục lại đánh vào đùi với cánh tay, liếc nhìn hắn rồi đột nhiên cười: “ Miệng lưỡi ngươi tuy độc địa nhưng con người cũng không tệ lắm."

Lương Nguyên hừ lạnh một tiếng, ghé sát vào người nàng: “Ngươi nhìn lầm, ta không chỉ có độc miệng mà còn là một tên sát nhân.”

Nói xong, hắn dùng lòng bàn tay đập nhẹ vào trán Kim Dục, khi rút tay ra liền có một nửa xác con muỗi dính vào trán nàng.

Kim Dục tát vào mặt hắn một cái cũng đập chết một con muỗi, nàng cười nói: "Vậy ta cũng là nữ hiệp chuyên giết tên sát nhân."

Trước khi xuyên tới, ta mới dùng thể trọng áp chết một tên, lợi hại không?

Lương Nguyên không có thời gian đi tranh cãi với nàng, liền cầm lấy cái sọt bên cạnh: “Ta mới nhặt được sọt với một cái túi lớn, tuy cũ nhưng vẫn còn dùng được. Ngươi có thể để một ít thức ăn vào, bánh bao, màn thầu, gạo hay mì đều được, đợi đến khi tìm được người thân, muốn ăn cái gì thì có thể lấy từ trong này ra đỡ phải rắc rối."

Rồi hắn gỡ bình hồ lô bên hông xuống đưa cho nàng: “Nước bị ta uống hết rồi, ngươi lấy hai cái bình này cũng đựng đầy nước, phải là loại nước uống ngọt nhất sảng khoái nhất, uống vô có lực.”

Kim Dục bĩu môi: "Ngươi thật nhiều chuyện! Nể tình ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, ta mới không bạc đãi ngươi."

Nàng cầm sọt kiểm tra một chút, bên trong ngoài túi ra còn có một ống trúc nhỏ. Nàng trước tiên lấy ra mười cân gạo nhét đầy hai đầu túi, sau đó lấy thêm năm cân bánh bao màn thầu cho vào sọt, sau lại mua một gói muối xé miệng đổ muối vào ống tre rồi đem bao bì ném lên đuốc thiêu, cuối cùng đổ nước linh tuyền vào hai bình hồ lô.

Làm hết những thứ này xong nàng liền lấy ra hai cái trứng kho bảy cái bánh mì, đưa cho Lương Nguyên năm cái bánh mì một cái trứng kho, phần còn lại để nàng ăn, vừa ăn vừa nhướng mày nhìn Lương Nguyên: " Có cái kho lương thực di dộng như ta đi theo, ngươi chỉ cần có đủ tiền liền không lo đói."

“Ta sẽ nỗ lực kiếm tiền.” Lương Nguyên cũng không khách khí, tiếp nhận bánh mì với trứng kho xong liền cùng Kim Dục ngồi dưới đất ăn.

Mỗi loại đồ ăn mà Kim Dục lấy ra đối với hắn đều là mỹ vị nhân gian.

Sau khi ăn uống xong xuôi, Lương Nguyên liền cởi áo ngoài ra che lại sọt đồ ăn, hắn cầm lấy cây đuốc, cõng sọt lên, đem túi treo trên vai xong rồi hai người lại tiếp tục lên đường suốt đêm.

Đi chưa được bao lâu, Kim Dục lấy ra hai thanh sô cô la, lột vỏ một thanh đưa cho Lương Nguyên: " Đây là sô cô la, có thể bổ sung thể lực.”

Lương Nguyên nhìn nhìn liền cầm lấy nhét vào miệng.

Mềm mềm ngọt ngọt hơi dính răng, ăn ngon.

Trên người tiểu cô nương có thật nhiều đồ vật kỳ quái.

“Từ nay về sau không được tùy tiện lấy những thứ kỳ lạ này ra trước mặt người khác.” Lương Nguyên nói.

Kim Dục lại lột ra một thanh sô cô la khác bỏ vào miệng: "Biết rồi, ta cũng đâu có ngốc, bởi vì là ngươi nên ta mới cho."

Dù sao Lương Nguyên cũng đã biết năng lực thật của nàng, giấu giếm cũng không có ích gì. Không bằng tự nhiên hào phóng lấy ra cho hắn ăn còn có thể nâng cao thể lực, để hắn càng trở nên mạnh mẽ bảo vệ nàng.

Dù sao cô cũng là một cái kho lương thực di động.

Nàng chết rồi hắn cũng đói chết.

Lương Nguyên nghe vậy nâng lên khóe môi, tiếp tục cầm đuốc đi về phía trước: “Lại đi thêm một canh giờ, nếu vẫn tìm không thấy cha nương ngươi, chúng ta liền tùy tiện tìm một chỗ để nghỉ ngơi.”

Nơi này không phải rừng núi, chỉ có vài con dốc hoang sơ không có nhà cửa, nghỉ ngơi ở đâu cũng giống nhau.

“Được, liền nghe theo ngươi.” Kim Dục lại đưa cho Lương Nguyên ăn một thanh sô cô la.

Nàng mua chính là loại sô cô la rẻ nhất, chín tệ chín một cân.

Con đường nhỏ này dân cư thưa thớt, càng về đêm lại càng ít người, Kim Dục lôi từng bước nặng nề đi theo Lương Nguyên gần một canh giờ. Lúc gần kiệt sức, nàng ngước mắt lên liền nhìn thấy bóng người quen thuộc.

Đó là một thiếu niên thân cao khoảng một mét rưỡi, đây đúng là đệ đệ của nàng Kim Hổ năm nay mười hai tuổi.

“Tiểu Hổ!” Nàng kêu to một tiếng.

Trong đêm tối dưới ánh trăng, Kim Hổ đang nhặt củi cách đó năm mét nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn sang.

Lương Nguyên giơ cây đuốc lên chiếu sáng mặt Kim Dục.

“Đại tỷ!” Kim Hổ mừng rỡ reo lên, thả củi chạy tới: “Đại tỷ trở lại rồi thật tốt quá, đệ lo lắng cho tỷ muốn chết, còn tưởng rằng sẽ không bao giờ được gặp lại tỷ nữa."

Cậu nhóc vừa khóc vừa cười nói xong liền xoay người hướng về phía sau hô to: “Cha, nương, tiểu muội, mọi người mau tới đây, đại tỷ đã trở lại!”

Cách đó không xa có một tảng đá lớn, phía sau tảng đá đốt một đống lửa, Kim phụ đang ngồi bên cạnh vẻ mặt cay đắng nghe thấy tiếng hét của Kim Hổ liền chạy tới.

Kim mẫu và Kim Kiều đang kiếm củi gần đó cũng nghe thấy âm thanh.

“Nữ nhi!” Kim phụ là người đầu tiên đi đến trước mặt Kim Dục, vừa thấy Kim Dục ông liền kích động kêu lên: “Con rốt cuộc đã trở về thật làm cha lo muốn chết, rốt cuộc con đi đâu vậy! Cha đều tìm không thấy.”

Ông vừa nói vừa khóc lên, nước mắt rơi xuống từng giọt, so đàn bà con gái còn có thể khóc.

Ông vừa khóc Kim Dục liền sợ hãi, cha nàng là người đàn ông yếu đuối nhất trong thôn, không những nổi danh là tên lưu manh vô lại ông còn là một cái túi khóc lợi hại nhất, vui khóc buồn khóc, bị đánh cũng khóc ăn không đủ no cũng khóc. Ai dám chọc ông, ai dám ăn hiếp vợ con ông, ông liền chạy tới trước cửa nhà người đó khóc kinh thiên động địa, thế nào cũng phải buộc người nhà tên đó xin lỗi bồi thường xong ông mới chịu bỏ qua.

Vì thế, gia gia nãi nãi với các thúc thúc của nàng đặc biệt cảm thấy mất mặt, hận không thể không quen biết ông còn muốn đem ông ném đi chỗ khác, nề hà cha nương ngươi chết sống không phân gia.

“Cha, ngài đừng khóc nữa, con về rồi cha nên vui vẻ mới đúng!”

"Chính bởi vì vui vẻ nên cha mới khóc!" Kim Dũng lau nước mắt: "Cha thật sự không muốn khóc, nhưng là cha không kiềm chế được!"

Thời buổi này không có nước uống, ông khóc một lần lượng nước trong cơ thể liền sẽ giảm xuống một lần, còn rất khó chịu.

"Không kiềm chế được cũng phải dừng, nếu cha còn khóc nữa thì con sẽ khóc theo."

Lời này vừa nói ra Kim Dũng lập tức ngậm miệng, nước mắt tùy ý thu phóng: "Nữ nhi, con không thể khóc, khóc nhiều sẽ hại sức khỏe."

“Tiểu Dục.” Một cái giọng nữ tục tằng truyền đến.

“Đại tỷ.” Đây lại là một cái thanh âm của tiểu nữ hài.

Ngay sau đó, Kim mẫu cao lớn vạm vỡ và Kim Kiều tám tuổi vội vàng chạy tới.

Kim mẫutrực tiếp cho Kim Dục một cái ôm mạnh: “Tiểu Dục, con trở lại rồi, làm nương lo lắng muốn chết.”

Kim Kiều ôm lấy chiếc chân đũa của Kim Dục: “Đại tỷ, Kiều Kiều cuối cùng cũng làm cầu nguyện đem tỷ đưa về tới rồi!”

Kim Dục: “……”

Mọi người trong nhà nhiệt tình quá làm nàng có chút không chịu nổi.

Tuy rằng đã dung hợp ký ức của nguyên thân, nhưng nàng vẫn rất lo lắng khi trực tiếp đối mặt với các thành viên trong Kim gia nha!

Hít sâu, không thể lòi.

Huh?

Tự nhiên khó thở?

Bị ôm chặt quá a!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play