Đã nghỉ ngơi năm ngày còn được đổi sang giày mới, nên bước chân lên đường của mọi người nhanh hơn rất nhiều so với lúc trước, bọn họ lên đường đồng thời cũng tranh thủ đào rau dại, hái quả dại, với tìm dược liệu.

Hai ngày sau, mọi người bắt đầu đi xuống sườn núi, đường đi cũng bằng phẳng hơn lúc trước, không có nhiều núi đá với cánh rừng như vậy.

Buổi trưa cùng ngày, bọn họ đi tới bên cạnh một cái hồ nước, hồ nước rất rộng rãi, xung quanh có rất nhiều động vật đang uống nước, có ngựa hoang, hươu bào, nai, trâu rừng,... chủng loại nhiều đến mức khiến mọi người xem tới hoa mắt, cảm giác giống như đang lạc vào thế giới động vật vậy.

“Nơi này cũng thật đẹp.” Mọi người nhịn không được cảm thán.

Lương Nguyên nói: “Chúng ta yên lặng đi nhanh lên, đừng kinh động đám động vật này.”

Hắn vừa dứt lời, liền có một ít động vật đồng loạt quay đầu nhìn về phía bọn họ.

Mọi người: “......” Bị nhiều đôi mắt nhìn chăm chú như vậy, tâm rất hoảng hốt nha.

Kim Dục mới là người lo sợ nhất, mấy con động vật đó rõ ràng đều đang nhìn nàng, ánh mắt kia rất giống lúc nhìn thấy được thức ăn ngon.

Thấy vậy Kim phụ mẫu với Lương Nguyên mấy người lập tức đi tới trước mặt Kim Dục, che nàng ở phía sau.

Lương Nguyên nhíu nhíu mày đáy lòng rất bực bội, mùi hương trên người Kim Dục quá hấp dẫn động vật, lúc mới vừa vào núi cũng không có rõ ràng như vậy, nhưng sau này lại càng ngày càng rõ rệt, động vật cũng càng ngày càng nhiều, chủng loại hiếm gặp nào cũng có.

Sợ liên tục gây ra rắc rối, nên hắn đã tìm mấy loại thảo dược có tác dụng che giấu đi mùi hương trên người để nàng mang theo, nhưng một chút tác dụng cũng không có.

Cho dù trên người Kim Dục thối hoắc thì đám dã thú đó cũng có thể tìm tới.

“Tiểu Dục đừng sợ, chúng ta sẽ bảo vệ con.” Kim Lan trấn an Kim Dục.

Bị động vật thích không nhất định đều là chuyện tốt, một khi không cẩn thận liền sẽ có khả năng mất đi tính mạng, cho nên bọn họ cần phải bảo vệ Kim Dục thật tốt, dù sao thì nàng chính là bảo bối cục cưng của bọn họ.

Trâu rừng vương cũng chú ý tơi ánh mắt của đám động vật đó, ánh mắt của nó lập tức trở nên cảnh giác, đi tới đứng trước mặt đám người Kim Dục, hướng về phía đám động vật đó phát ra tiếng kêu "mu mu" uy hiếp.

Chúng động vật vừa nhìn thấy thân hình cao lớn này của Trâu rừng vương, toàn bộ đều nhịn không được lui về phía sau vài bước.

Lúc này, đột nhiên có một tiếng kêu vang vọng bầu trời xuất hiện: “Réee!”

Đám người Kim Dục lập tức nâng mắt lên nhìn lại, thế nhưng thấy được năm con voi: “......”

Con voi lớn nhất trong đó còn to hơn nhiều so với Trâu rừng vương, nó mang theo các đồng bạn đi về phía bọn họ, ánh mắt nhìn Trâu rừng vương còn lộ ra một chút khinh bỉ coi thường.

Bị coi khinh, Trâu rừng vương rất không cam lòng, lại uy hiếp kêu lên một tiếng, nhưng đám voi giống như không nghe thấy vẫn tiếp tục đi tới.

“Làm sao bây giờ? Loại động vật lớn như vậy chúng ta làm thế nào để đối phó?” Kim phụ có chút mềm chân, ông đây là lần đầu tiên nhìn thấy voi, ngoại trừ Kim Dục với Lương Nguyên ra, thì mấy người còn lại cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một con thú lớn như vậy.

Kim Dục căng thẳng, nàng thật sự không nghĩ tới trong Dương Đà sơn còn có voi, nhưng cũng không thể để chúng nó đi qua. Với tình huống hiện tại của nàng làm sao có thể mang theo năm con động vật lớn như vậy đươc, dù cho có đi đâu thì chúng cũng sẽ làm người ta sợ hãi, chỉ trừ khi không gian có thể chứa vật sống, đem chúng nó nuôi ở bên trong.

Nghĩ như vậy, Kim Dục liền tiến vào không gian nhìn một chút, không gian của nàng vẫn chỉ có mười mét vuông, chính là chỉ có một gian nhà gỗ nhỏ mà thôi, nên không có khả năng nuôi được động vật lớn như vậy.

Đem ý tưởng thu hồi lại, Kim Dục lấy túi nước bên hông Lương Nguyên ra, thừa lúc mọi người không chú ý liền cho nước linh tuyền vào.

“Ngươi muốn làm cái gì?” Lương Nguyên giữ chặt tay nàng, đám người Kim phụ cũng nhìn về phía nàng.

Kim Dục cầm lấy túi: “Tráng Tráng với Tuyết Đoàn rất thích loại nước này, cho nên có thể khẳng định được mấy con động vật đó cũng thích, con định thả một ít nước vào trong hồ để dụ đám động vật đó đi qua, sau đó chúng ta lại nhân cơ hội chạy trốn.”

Lương Nguyên nghe vậy cũng không có buông tay nàng ra, nói: “Để ta đi đổ nước với ngươi.”

Nếu không phải bởi vì chỉ có tự mình Kim Dục đi đổ nước mới có tác dụng trấn an dã thú, thì hắn thật muốn đi đổ nước một mình.

“Tiểu Nguyên, mong con bảo vệ tốt cho Tiểu Dục nha!” Kim mẫu nói.

Lương Nguyên nghe Kim mẫu nói liền gật đầu đồng ý sau đó mang theo Kim Dục rời đi, Trâu rừng vương với Tuyết Đoàn thấy vậy cũng muốn đuổi kịp Kim Dục, nhưng bị Kim Dục trừng mắt nhìn một cái: “Bọn mi đừng đi theo, làm ơn ở lại bảo vệ tốt cho người thân của ta!”

Trong nháy mắt Trâu rừng vương với Tuyết Đoàn lập tức dừng lại bước chân, một trâu một hồ này dưới sự tẩm bổ của linh tuyền, đã có thể cùng Kim Dục câu thông không có chướng ngại.

Những người khác nói thì chúng nó sẽ chọn lọc xong bỏ qua, nhưng tới Kim Dục nói chúng nó lại đều sẽ nghe.

Vì thế, hai thú do dự một chút sau liền đều ở lại bên cạnh đám người Kim phụ, cảnh giác nhìn chằm chằm mấy con voi.

Lương Nguyên với Kim Dục bước nhanh đi tới cạnh hồ, mới vừa tới gần liền thấy được một con cá sấu trưởng thành, con cá sấu trợn to mắt lạnh lẽo âm hiểm nhìn bọn họ, nhưng lại không có ý muốn công kích.

Kim Dục nuốt nước miếng, ở dưới sự bảo vệ của Lương Nguyên tránh đi con cá sấu, xong cầm lấy túi nước đổ xuống hồ.

Nước linh tuyền vừa vào hồ liền hòa tan vào trong nước hồ, nhưng nước có tác dụng rất ít vì nó được pha loãng quá kỹ.

Kim Dục thấy vậy liền cắn răng một cái, đưa lưng về phía mấy người Kim phụ, trực tiếp từ trong không gian lấy ra một thùng nước linh tuyền đổ vào trong hồ.

Mùi hương ngọt thanh lập tức theo không khí phiêu tán, đám động vật xung quanh đều trở nên điên cuồng, sôi nổi chạy về phía bên này.

Lương Nguyên vội vàng chặn ngang bế Kim Dục lên, phi thân rời đi chạy về phía đội ngũ.

Thấy bọn họ trở lại, đám người Kim phụ vội vàng đem Kim Dục bảo vệ vào bên trong.

“Réee!” Năm con voi cảm giác được mùi hương mỹ vị ngọt ngào, liền xoay người đi về phía hồ nước, cùng các con động vật khác bước vào hồ uống nước thỏa thích.

Trâu rừng vương với Tuyết Đoàn thấy vậy, cũng muốn đi theo mấy con động vật đó cùng nhau uống nước, nhưng vừa nghĩ đến Kim Dục chúng nó liền bình tĩnh lại.

Có điềm nhân ở đây còn muốn cái loại hồ nước đó làm gì!

Điềm nhân là tốt nhất.

“Tranh thủ hiện tại chúng ta chạy nhanh thôi.”

Nhân lúc các con vật đều tiến vào hồ nước, đám người Kim Dục nhanh chóng rời đi, bọn họ vẫn luôn cắm đầu chạy không quay đầu lại, cũng không biết đã chạy bao lâu. Cho đến khi không nhìn thấy được hồ nước kia nữa, phía sau trừ bỏ Tráng Tráng với Tuyết Đoàn cũng không có dã thú nào khác đuổi theo, mọi người lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, dừng lại nghỉ tạm trong chốc lát, uống một chút nước bổ sung thể lực sau, lại tiếp tục chạy.

Rất nhanh bọn họ liền đi tới một rừng cây, vừa chém bụi gai vừa đi một canh giờ sau trời liền tối, không có sơn động hoặc mặt cỏ nên mọi người chỉ có thể tạm thời ở trong rừng cây qua đêm.

Rải đuổi trùng dược, nhóm lửa nấu ăn, lúc ngủ thì thay phiên nhau gác đêm, mỗi lần hai người.

Một đêm bình yên qua đi.

Sáng sớm hôm sau tùy tiện ăn một chút màn thầu với uống sữa bò xong, mọi người lại tiếp tục lên đường.

Đi chưa được hai ngày thì trời bắt đầu mưa to, mọi người liền tìm một cái sơn động trốn mưa.

Trận mưa lớn kéo dài cả tiếng đồng hồ mới tạnh, sau cơn mưa thời tiết trở nên lạnh hơn rất nhiều, bầu trời không có một chút ánh nắng, xung quanh một mảnh ẩm ướt, âm u đến mức khiến người ta rùng mình.

Ở trong sơn động nghỉ ngơi cả đêm, chờ mặt đường khô ráo một chút thì nhóm người Kim Dục mới tiếp tục lên đường, đi hết một ngày đến tối lại có mưa.

“Mưa càng ngày càng lớn, chúng ta cần phải làm một ít áo tơi đi mưa để dự phòng, khi lên đường cũng đừng mang giày vải mà đều thay hết giày rơm.” Lương Nguyên kiến nghị nói.

Giày rơm hỏng rồi thì thôi nhưng giày vải trân quý, nên để dành tới đường bằng phẳng rồi mang.

Mấy người Kim phụ lập tức đồng ý, nhưng bọn họ trước hết vẫn là nhìn Kim Dục một cái, đứa nhỏ này chưa bao giờ mang qua giày rơm, lúc còn ở trong nhà bởi vì không phải làm việc nhà nông nên toàn mang giày vải, khi lên đường mọi người sợ nàng vất vả nên cũng đều cho nàng mang giày vải tốt nhất.

Kim Dục hiểu ý của bọn họ, cười nói: “Con có thể mang giày rơm mà, mọi người không cần lo lắng cho con đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play