Mũi tên bay thẳng về phía mông của Trâu rừng vương, nhưng trùng hợp lúc này hơi thở của Kim mẫu không ổn định, dưới chân lảo đảo một cái, cõng Kim Dục trên lưng đi về bên phải hai bước.
Trâu rừng vương vừa thấy Kim Dục chuyển động, nó cũng đi theo nhích hai chân sang phải hai bước, thế cho nên mũi tên không bắn trúng mông mà bắn trúng sừng nó, sau đó bật ngược lại rơi xuống cỏ.
Đám người Kim Dục: “……” Đánh lén?
Hai người Trần Lập “……” Thật con mẹ nó vô lý!
Trâu rừng vương: “……” Tên cặn bã nào đang tấn công lão ngưu?
Nó phẫn nộ xoay người nhìn xung quanh, liền thấy được hai người Trần Lập trong tay cầm cung tên, lại còn chuẩn bị công kích nó lần nữa.
“Mu!” Trâu rừng vương tức giận đến mức hai mắt bốc lửa, móng trâu vừa giẫm lập tức ủi thẳng về phía hai người Trần Lập.
Làm hai huynh đệ Trần Lập sợ tới mức nhanh chóng thu cung tên lại nhấc chân chạy trốn.
“Tiểu huynh đệ Lương Nguyên, cứu mạng a!”
“Con trâu này cực kỳ hung tàn, chúng ta cần phải hợp lực lại mới có thể đánh bại được nó, các ngươi cũng không thể chỉ khoanh tay đứng nhìn!”
Hai người bọn họ một bên trốn một bên kêu, phản ứng với tốc độ đều rất nhanh, thân thủ cũng cực kỳ nhanh nhẹn, trong lúc nhất thời Trâu rừng vương không công kích được bọn họ, chỉ có thể không ngừng đuổi theo.
“Nếu bọn họ không bắn mũi tên đó, Tráng Tráng cũng sẽ không tấn công bọn họ.” Kim Dục từ trên lưng Kim mẫu leo xuống, tỏ vẻ thương mà không giúp gì được nhún nhún vai.
Trâu rừng vương có tính tình nóng nảy, dù là nàng thì cũng không hoàn toàn khống chế được.
Mắt thấy đám người Kim Dục đứng yên một chỗ muốn trơ mắt nhìn bọn họ chết, sắc mặt hai người Trần Lập liền tối sầm lại, thế nhưng chạy về phía mấy người Kim Dục.
Đám người Kim Dục thấy vậy vội vàng tản ra, tránh để cho vô tội bị liên lụy.
Trâu rừng vương sẽ không công kích Kim Dục, cũng sẽ ở trước mặt Kim Dục kịp thời dừng lại chân, nhưng nó lại sẽ không dừng chân trước mặt mấy người Lương Nguyên, không tránh ra khẳng định sẽ bị đâm chết.
“Tao cho chúng mày thấy chết mà không cứu này!” Nhìn thấy Kim Dục lẻ loi, Trần Sơn quẹo một cái liền chạy về phía nàng. Theo hắn ta thấy được, tiểu cô nương này còn yếu hơn mấy đứa hài tử, là đứa dễ xử lý nhất.
Nhìn thấy tên cặn bã đánh lén mình chạy tới chỗ dị loại ngọt ngào mà mình thích nhất, Trâu rừng vương liền trừng mắt, cho rằng tên cặn bã này đang muốn bắt nạt dị loại ngọt ngào xinh đẹp của mình, lập tức lửa giận ngập trời đuổi theo qua.
“Đại tỷ!”
“Tiểu Dục!”
Mọi người đều bị hành vi của Trần Sơn dọa sợ, vội vàng chạy đến chỗ Kim Dục muốn cứu nàng.
Trần Sơn lập tức chạy tới trước mặt Kim Dục, duỗi tay muốn bắt nàng lại ném về phía Trâu rừng vương, nhưng lại không nghĩ tới sắc mặt Kim Duc trong nháy mắt trở nên hung ác, giơ chân đá vào bụng hắn ta một cái.
Trần Sơn vốn nghĩ rằng Kim Dục yếu như thế thì sẽ đá không đau, nên liền không né tránh, nhưng hắn ta trăm triệu lần không ngờ tới lúc bị đá trúng bụng, hắn đau đến mức thiếu chút nữa nôn ra, thân thể bay ngược ra xa hai mét, đập mạnh người xuống đất.
Sau đó còn chưa kịp bò dậy thì đã bị Trâu rừng vương hung hăng chạy tới đâm một cái, thân thể hắn lập tức bay xa hơn mười mét đập vào trên tảng đá, vỡ đầu chảy máu.
“Tiểu Sơn!” Trần Lập hoảng sợ hô to, bước nhanh chạy tới.
“Mu!” Đâm bay một người, Trâu rừng vương liền kiêu ngạo khoe khoang kêu một tiếng, sau đó lại tiếp tục lao về phía hai người Trần Lập.
Trần Lập vừa mới chạy đến bên người Trần Sơn, còn chưa kịp nâng người dậy, liền thấy Trâu rừng vương đang lao tới, lập tức gỡ cái rìu bên hông xuống chém một cái.
Nhưng hắn xem nhẹ chỉ số thông minh của Trâu rừng vương, con trâu này một chút cũng không ngu, vừa nhìn thấy rìu nó liền xoay người né tránh, chờ đến lúc Trần Lập chém vào không khí, nó mới dùng sức vào chân sau đá bay Trần Lập.
Vẫn còn chưa xong, sau khi đem người đá bay, Trâu rừng vương lại đuổi theo canh đúng vị trí, chờ đến lúc Trần Lập rơi xuống lại đá bay tiếp, sau đó lại tiếp tục đuổi theo, lại đá bay……
Ngay lập tức Trần Lập thành cái bao cát thịt người, Trâu rừng vương thì chơi vô cùng vui vẻ, nhưng đám người Kim Dục đang đứng xem lại cảm thấy ớn lạnh toàn thân.
“Đây mới là bản lĩnh thật sự của Tráng Tráng?”
“Khó trách đại hổ nhìn thấy nó liền chạy.”
“Thật là đáng sợ, con trâu này đã đổi mới sự nhận thức về loài trâu của ta.”
Lương Nguyên nắm chặt cung tên trong tay: “Cha, nó là trâu rừng chứ không phải trâu nhà, không biết nó đã sống trong Dương Đà hơn bao nhiêu năm rồi, mạnh mẽ như vậy là chuyện bình thường.”
Kim Dục: “……” Bình thường cái rắm! Đến trâu rừng Châu Phi cũng không giống như nó có được hay không!
Không được!
Sau này bọn họ cần phải tôn trọng Tráng Tráng, cũng không thể đắc tội nó, bằng không thì nguyên đám người bọn họ cộng lại cũng không đủ cho nó chơi.
“Phanh!” Thi thể Trần Lập rơi xuống dưới chân mấy người Kim Dục, mọi người lập tức hoảng sợ lui về phía sau.
Quá đáng sợ!
Khắp người Trần Lập đều là máu, tay chân đứt gãy, xương cốt toàn thân đều bị dập nát, thân thể hắn vặn vẹo thành một bộ dáng kinh dị nằm mềm oặt trên mặt đất, nhìn còn đáng sợ hơn lệ quỷ.
Bên cạnh đó Trâu rừng vương còn đang rất phấn khích, chơi chết Trần lập xong nó lại tiếp tục lao đầu về phía Trần Sơn.
Đồ xấu xí, mau đứng dậy chơi tiếp với lão ngưu.
Nhưng Trần Sơn cũng đã chết, không có cách nào phản ứng nó.
Trâu rừng vương tức giận đứng tại chỗ xoay qua xoay lại, xoay hai vòng rồi lấy chân đá văng thi thể Trần sơn ra, sau đó mới vui sướng hài lòng đi đến chỗ Kim Dục.
Kim Dục theo bản năng đi tới che trước mặt mọi người để họ đứng sau lưng nàng, miễn cho Trâu rừng vương lại hưng phấn muốn công kích mấy người bọn họ, rốt cuộc thì con trâu này lực công kích cũng quá mạnh.
Nàng hoàn toàn có cơ sở để hoài nghi con trâu này là trùm cuối không có đối thủ trong Dương Đà sơn.
Cứ nhìn con hổ kia thì biết……thật giống như một con mèo nhỏ.
Vừa thấy Kim Dục che chở mọi người, Lương Nguyên đến nghĩ cùng không cần lập tức đi tới đứng bên cạnh nàng.
Nếu Trâu rừng vương trở mặt không quen biết, thì hắn cũng có thể tùy thời nghênh chiến.
Trâu rừng vương chạy tới trước mặt Kim Dục, làm lơ đám người Lương Nguyên, mở to miệng nhìn về phía nàng.
Kim Dục lập tức biết được nó là đang khát nước, nàng kêu Lương Nguyên đưa túi nước cho mình rồi thêm một ít nước linh tuyền vào trong, sau đó đổ nước vào trong miệng Tráng Tráng.
Sau khi uống nước xong Trâu rừng vương cảm thấy rất hài lòng, nó càng nhìn Kim Dục càng cảm thấy thích, cọ cọ đầu vào tay nàng.
Trong nháy mắt khi Trâu rừng vương đụng vào nàng, thân thể Kim Dục hơi cứng lại, nửa giây sau mới thở ra một hơi.
Vẫn còn may, còn trâu này sẽ không tấn công nàng.
Lúc này đám người Kim phụ ở bên cạnh cũng luôn trong trạng thái đề phòng, căng thẳng thần kinh mở to hai mắt nhìn chằm chằm Kim Dục với Trâu rừng vương tương tác với nhau, phải đến lúc cảm nhận được chắc chắn Trâu rừng vương sẽ không làm tổn hại Kim Dục, thì mọi người mới nhẹ nhàng thở ra.
Trâu rừng vương xoay quanh Kim Dục đi mấy vòng sau, liền lập tức chạy tới chỗ sơn động cách đó không xa tìm con hổ kia chơi.
Vừa thấy nó lại tới nữa, đại hổ núp trong sơn động run lập cập.
Cũng may là cửa động có chút nhỏ, mà thân mình Trâu rừng vương lại quá lớn nên không chui vào được, chỉ có thể đi qua đi lại trước cửa động.
Đại hổ giống như nhặt lại được một cái mạng.
Mấy người Kim phụ nhìn một chút rồi không quan tâm Trâu rừng vương nữa, mấy người họ vội vàng kéo Kim Dục tránh xa thi thể hai huynh đệ Trần Lập, rồi đi tới dưới một táng cây để nghỉ ngơi.
“Tiểu Dục, hồi nãy là sao thế, tại sao con có thể đá bay được tên kia?” Sau khi thoát khỏi nỗi sợ hãi mà Trâu rừng vương mang lại, lúc này Kim phụ mới nhớ lại cảnh Kim Dục đá bay Trần Sơn, vừa nói vừa kích động đến mức văng nước miếng tùm lum.
Kim Hổ cũng đã nhớ lại, hai mắt sáng lên sùng bái nói: “Đúng nha! Đại tỷ, sức lực của tỷ thật lớn! Còn lợi hại hơn nương nữa!”
Kim Kiều đau lòng nhìn Kim Dục: “Đại tỷ đây là bị ép buộc, tên kia thiếu chút nữa đã hại đại tỷ, mới có thể khiến cho đại tỷ dồn hết sức lực toàn thân.”
Lương Nguyệt gật đầu như đảo tỏi: “Ừm ừm, dồn hết sức!”
Kim Dục: “…… Con người ta lúc bị dồn vào đường cùng thì có thể bộc phát ra sức mạnh kỳ diệu, con vừa rồi là bị Trần Sơn ép tới sắp điên, cho nên mới có thể đá được như vậy.”
Nàng nói tiếp: “Với lại trong khoảng thời gian này chúng ta ăn ngon uống tốt, thân thể càng càng càng khỏe. Cha, nương, hai người nhìn xem con đã sớm không còn yếu như trước nữa, từ này về sau nếu con cứ chăm sóc bản thân tốt như vậy, không để bị đói, thì thân thể con cũng có thể khỏe mạnh hơn nhiều nữa.”
Kim mẫu sờ sờ đầu nàng: “Tiểu Dục xác thật nhìn có tinh thần hơn trước kia rất nhiều, thật là cảm ơn Phật Tổ phù hộ.”
Lương Nguyên cũng chen vào nói một câu: “Phật Tổ từ bi, nhất định sẽ phù hộ cho người có duyên được pháp bảo chọn khỏe mạnh sống lâu.”
Kim phụ vuốt chòm râu dê của ông nói: “Lần này chạy nạn, nữ nhi của ta đúng thật là trong họa có phúc.”
Kim Kiều: “Thân thể đại tỷ tuy rằng đang dần tốt lên, nhưng vẫn rất yếu so với chúng ta, con nhất định sau này sẽ bảo vệ tỷ ấy thật tốt.”
Kim Hổ dùng sức gật đầu: “Đúng, đệ cũng muốn bảo hộ đại tỷ.”
Mấy người biểu ca/biểu đệ: “Ừm, bảo hộ đại biểu tỷ/đại biểu muội.”