Ngay lúc Kim Dục cho rằng trâu rừng vương sẽ dùng đầu ủi một phát đâm bay nàng, nó lại đột nhiên duỗi đầu ghé sát vào, dùng mũi trâu ngửi ngửi trên người nàng, sau đó dùng lỗ mũi phun khí về phía nàng, phun đến mức làm tóc nàng bay tứ tung, trên mặt dính chút nước mũi trâu rừng.

Mùi hương kinh tởm xộc lên khiến nàng muốn nôn ra.

Nhưng lúc này đối mặt với trâu rừng vương nàng lại không dám cử động, sợ vừa cử động lên, con trâu này lại nổi điên muốn đâm nàng.

“Ầu úu!” Đột nhiên có mười mấy con sói từ bốn phương tám hướng xuất hiện, vây quanh một người một trâu, mắt sói lập lòe tỏa ra ánh sáng xanh hung ác, gắt gao nhìn chằm chằm Kim Dục, phảng phất như Kim Dục là đồ ăn mà chúng nó nhìn trúng.

Kim Dục trong lòng muốn điên lên mất.

Vì cái gì chỉ nhìn chằm chằm xem ta, không nhìn trâu đi?

Ông trời, mong ngài ban cho ta siêu năng lực đi!

“Mu!”

Siêu năng lực không có, nhưng trâu rừng vương lại tức giận, là một con dã thú ăn cỏ, nó một chút cũng không sợ mấy con sói này, thấy bầy sói vây quanh lại đây, nó tức giận đến mức cái mũi phun khí, vung lên cái đuôi, đi vòng quanh người Kim Dục, mang ý cảnh cáo hướng về phía những con sói hoang mu mu kêu, giống như đang quát tụi nó, kêu chúng nó biến.

Phảng phất như đang bảo vệ thức ăn, mà Kim Dục chính là đồ ăn của nó.

Kim -> đồ ăn -> Dục: “......”

“Ầu úu!” Bất luận trâu rừng vương kêu gào như thế nào, đám sói hoang cũng không chút nào thoái nhượng, giống như một chút cũng không sợ cái đứa nhóc to lớn này, trực tiếp mở ra miệng rộng nhào về phía nó.

“Mu!” Trâu rừng vương tức giận đến đá chân, hai mắt bốc lửa đâm bay một con sói hoang, cùng bầy sói mở ra hình thức chiến đấu kịch liệt.

“Mu!” Đám cặn bã ăn thịt nhỏ yếu hung ác ngu ngốc kia, mau chết sạch cho lão ngưu ta đây!

Nhìn đến sói hoang một con một con bị đâm bay, Kim Dục nhìn đến ngây người: “......”

Má ơi! Này so trong điện ảnh còn xuất sắc nha!

Cơ hội tốt, trốn!

Nàng khẽ meo meo từ trong không gian lấy ra một cây mã tấu, tránh đi thi thể con rắn lớn, tìm được đúng phương hướng lập tức chạy đi, còn không chạy được hai bước, đã bị một con sói hoang chặn được.

“Tránh ra!” Kim Dục nhỏ giọng hét lên một tiếng, đang chuẩn bị dùng cây mã tấu trong tay chém vào con sói.

Thì đột nhiên có một thân ảnh từ đâu bay vụt qua, một đao chém đứt cổ con sói.

Máu sói lập tức văng ra khắp nơi, tắt thở ngã xuống mặt đất.

“Đi theo ta.” Thanh lãnh thanh âm rơi vào trong tai Kim Dục.

Nàng lúc này mới phát hiện người tới là Lương Nguyên, lập tức ngạc nhiên mừng rỡ nhào vào trong ngực hắn: “Nhìn thấy ngươi thật sự là quá tốt, ngươi thật đúng là anh hùng của ta.”

Lương Nguyên đã cứu mạng nàng hết lần này đến lần khác.

Đột nhiên không kịp trở tay bị Kim Dục ôm lấy, thân hình Lương Nguyên lập tức cứng đờ, giữ chặt tay nàng: “Trâu rừng sắp thắng rồi, chúng ta phải nhanh chạy trốn.”

“Ừ ừ.” Hai người lập tức nhấc chân chạy.

Trâu rừng vương đâm bay một con sói hoang cuối cùng, xoay người lại thế nhưng phát hiện không thấy Kim Dục, tức giận đến đá chân phun cái mũi, mu một tiếng nhìn chuẩn một phương hướng liền đuổi theo.

Lỗ mũi trâu không nghĩ tới còn rất nhạy, cư nhiên biết hai người Kim Dục chạy đi đâu.

Nghe được tiếng bước chân ở phía sau chạy tới càng lúc càng gần, hai người Kim Dục nháy mắt căng chặt thân thể, thấy Kim Dục tốc độ quá chậm, Lương Nguyên liền bế nàng lên, phóng nhanh chạy về phía trước, phía sau trâu rừng vương điên cuồng không ngừng đuổi theo.

Không bao lâu, phía trước liền không có đường đi, trâu rừng nhìn thấy bọn họ không chạy nữa, lập tức phanh gấp, nhe răng nhìn về phía họ.

Nhóc con, chạy nữa đi! hết đường chạy rồi chứ gì! A kakaka!

Thấy trâu rừng không tấn công bọn họ, chỉ là chặn đường đi mà thôi, mắt trâu còn nhìn chằm chằm xem Kim Dục, phảng phất như đang xem một mảnh cỏ xanh tươi ngon đang đi bộ.

Kim Dục: “......”

Nàng nuốt nước miếng: “Con trâu này vì cái gì chỉ nhìn ta chằm chằm?”

Lương Nguyên nhíu mày, ôm Kim Dục thật chặt, hắn cũng cảm thấy hành vi của con trâu rừng này rất kỳ quái, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, hắn nhìn Kim Dục nói: “Chẳng lẽ là bởi vì trên người của ngươi có mùi thơm lạ lùng?”

Kim Dục ngốc: “Mùi thơm lạ lùng gì? Tại sao ta không thấy, ngươi cũng ngửi thấy hả?”

Kim Kiều với Lương Nguyệt cũng từng nói trên người nàng có mùi thơm, nhưng nàng lại một chút cũng ngửi không ra, ngửi như thế nào cũng chỉ thấy mùi thối ở trên người thôi.

“Ngửi thấy được.” Lương Nguyên nói.

Kim Dục càng thắc mắc: “Mùi hương đó như thế nào?”

Thấy trâu rừng không công kích bọn họ, Lương Nguyên nghiêm túc nghĩ nghĩ mới nói: “Có một chút giống nước linh tuyền ngươi đưa, nhưng không giống hoàn toàn.”

Kim Dục sờ sờ cằm, nhìn chằm chằm trâu rừng vương xem, trâu rừng cũng đang nhìn xem nàng không chớp mắt.

Nàng đột nhiên lật bàn tay lên, biến ra một ít nước linh tuyền đặt ở lòng bàn tay, cười tủm tỉm nhìn trâu rừng vương: “Muốn uống đúng không?”

Tuy rằng Lương Nguyên đã thử nghiệm qua, nước linh tuyền không có hiệu quả đối với heo rừng, nhưng tình huống hiện tại thật sự quá kỳ lạ, nàng vẫn muốn thử lại một lần.

Rốt cuộc thì con trâu rừng này không giống với những con khác, nó thật sự rất lớn, tốc độ với thể lực cũng là cực kỳ đáng sợ.

Cả bầy sói đều không phải là đối thủ của nó

Với thân hình và sức mạnh này nếu đối kháng với mãnh hổ, thì nó chắc chắn cũng rất có thể thắng.

Nước linh tuyền vừa xuất hiện, ánh mắt trâu rừng vương nháy mắt thay đổi, hai mắt nó sáng bừng lên, vui sướng hài lòng đi về phía Kim Dục, liếm nước linh tuyền trong lòng bàn tay nàng.

Bị đầu lưỡi thô ráp của trâu rừng liếm một cái, nước linh tuyền liền không còn nữa, tay Kim Dục thì vừa đau vừa ngứa.

“Mày quả nhiên tới vì nước linh tuyền.” Nhìn đến sau khi trâu rừng vương uống được nước linh tuyền xong, ánh mắt nó liền lộ ra hưng phấn, cái đuôi phe phẩy giống như muốn nịnh nọt nàng, Kim Dục liền hiểu rõ.

Giống như trong tiểu thuyết đã nhắc tới, nước linh tuyền thật sự có hiệu quả với dã thú.

Nhưng mà tại sao lần trước Lương Nguyên cầm đi đút cho lợn rừng uống xong ngược lại bị lợn rừng mãnh liệt tấn công đâu?

Kim Dục lấy một bình nước rỗng từ trong không gian ra, sau đó đựng đầy nước linh tuyền đưa cho Lương Nguyên: “Ngươi đút cho nó uống thử đi, xem coi nó có phản ứng gì không.”

Lương Nguyên hiểu ý của nàng, tiếp nhận bình nước đi đút cho trâu rừng vương uống, trâu rừng rất thích nước linh tuyền, nhưng vừa nhìn thấy người tới là Lương Nguyên, trên người hắn còn tỏa ra một cổ mùi hương đáng ghét, lửa giận lập tức bùng lên, hai chân sau đạp đạp dùng sức trừng mắt lăm le nhìn hắn, một bộ dáng muốn công kích Lương Nguyên.

Kim Dục lập tức duỗi tay kéo Lương Nguyên lại: “Không cần đút, ta đã hiểu rồi, không phải là nước linh tuyền đối dã thú không có hiệu quả, mà phải coi là ai đưa cho chúng nó?”

Nàng là chủ nhân linh tuyền, nên trên người tự mang theo khí vị của linh tuyền, loại này khí vị người bình thường ngửi không ra, nhưng lại cực kỳ hấp dẫn dã thú, hơn nữa là loại dã thú có tính chất đặc thù giống trâu rừng vương.

Đối với dã thú bình thường có hiệu quả không lớn, nếu không thì vừa rồi đàn sói hoang đó cũng sẽ không tấn công nàng.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, trong lòng Kim Dục vô cùng vui mừng, trên mặt tươi cười cực kỳ xán lạn, nàng kéo tay Lương Nguyên lại: “Chúng ta ở trong Dương Đà sơn được cứu rồi.”

Nàng đánh bạo đi đến trước mặt trâu rừng vương, thử giao tiếp với nó: “Ta có thể cho mi uống nước linh tuyền, nhưng làm trao đổi, mi phải đến bảo hộ cho ta cùng với bạn bè người thân của ta, đưa chúng ta ra khỏi Dương Đà sơn.”

“Mu!” Dị loại yếu đuối ngọt ngào, ngươi đang nói cái gì vậy? Yêm*(1) lão ngưu nghe không hiểu, cho lão ngưu đây nước uống, yêm bảo hộ ngươi.

Kim Dục nghe không hiểu trâu rừng nói, nó cũng nghe không hiểu nàng nói, một người một trâu rừng đàn gảy tai trâu cho nhau nghe. Kim Dục lại cho trâu rừng vương uống chút nước linh tuyền, lão ngưu càng thêm ngoan ngoãn, nhưng vẫn là nghe không hiểu Kim Dục đang ríu rít cái gì.

Lương Nguyên đứng một bên xem mà nhịn không được bật cười, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.

Nguy cơ được giải trừ!

......

Đám người Kim phụ lưng tựa như đứng ở trước đống lửa, mọi người một tay cầm liềm hoặc các công cụ khác, một tay cầm cây đuốc, cảnh giác nhìn đám chó rừng trước mắt.

Trước đó nghe được tiếng sói hú, bọn họ còn tưởng rằng đã gặp phải sói, không nghĩ tới lại là một đám chó rừng.

Chó rừng cũng thường hay bị gọi thành sói, tập tính cũng tương tự như sói, chúng xảo quyệt, hung tàn, thiên về sống bầy đàn, tuy không mạnh mẽ bằng sói xám, nhưng cũng không thể lơ là được.

Có đống lửa đang cháy mạnh ở đây, đám chó rừng liền chỉ đi vòng xung quanh không dám tới gần, nhưng cũng không có lùi lại.

Chúng nó giống như đang đợi lửa cháy hết thì mới tấn công.

“Tránh ra!”

Mấy người Kim phụ vung đuốc lên xua đuổi, đám chó rừng lùi về sau vài bước rất nhanh lại tiến lên.

“Chúng nó quá tinh ranh, không thể cứ giằng co mãi với chúng như vậy được, củi đã không còn nhiều lắm.”

“Hoành ca, ông là thợ săn, có kinh nghiệm hơn chúng tôi nhiều, ông nhanh nghĩ cách đi!”

-----

*(1) Yêm /俺/: Có nghĩa là "tôi" trong tiếng địa phương của vùng Sơn Đông, Hà Bắc, Hà Nam, Thiểm Tây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play