Kim Dục cau mày nhìn về phía Lương Nguyên: “Bắt nhiều người như vậy đi tham gia quân ngũ, chẳng lẽ là sắp có chiến tranh?”

Bắt dân chúng bình thường đi tham gia quân ngũ, đó chính là đi chịu chết.

Lương Nguyên gật gật đầu: “Rất có thể là như vậy.”

Không phải chỉ là có thể, mà là khẳng định sẽ có chiến tranh, toàn bộ Xích Vân quốc đều sẽ gặp đại loạn, cho nên bọn họ cần thiết chạy thoát tới một nơi không có chiến tranh.

Hắn không muốn lại chiến đấu nữa, trận chiến này có đánh mãi thì cũng không xong.

Mấy người Kim phụ liền lập tức trở nên bối rối.

“Thiên tai còn không có kết thúc, liền phải đi đánh giặc, đây là không cho bá tánh sống?”

“Đánh cái gì giặc? Cùng ai đánh? Mấy kẻ mọi rợ không phải đã bị đánh lui vào năm trước sao? Đây là lại đánh trở lại lần nữa?”

Lương Nguyên trấn an mọi người: “Mọi người đừng hoảng loạn, nhanh chóng tìm một nơi an toàn trốn đi, để ta đi lên phía trước tìm hiểu kỹ tình huống?”

Đinh Đạt đi tới: “Để ta cùng đi với cháu.”

Lương Nguyên gật gật đầu.

“Hai người nhất định phải chú ý an toàn.” Kim Dục dặn dò một câu.

Lương Nguyên với Đinh Đạt rất nhanh liền rời đi.

Thấy vậy, Kim Lan kéo Lương Nguyệt qua, làm Đinh Phong mấy người đỡ Lương Hoành, kêu lên một nhà Kim Dục rời đi đường lớn, đi vào một cái đường nhỏ, tìm một nơi ít người ẩn nấp.

Nhìn thấy người trên đường vội vội vàng vàng, trong lòng mọi người đều cực kỳ bất an.

Kim Lan nắm chặt tay Lương Nguyệt: “Nếu quan binh thật sự đang bắt người tham gia quân ngũ, thì chúng ta không thể đi đường lớn được, chỉ có thể đi Dương Đà sơn…… Lên núi cũng chết mà đi lính cũng chết……”

Thấy bà sợ đến mức cả người run rẩy, Kim Dục liền đi tới trấn an bà: "Đại cô, chúng ta đừng nghĩ nhiều, trời sẽ không tuyệt đường người sống, chắc chắn sẽ có biện pháp thôi.”

Kim phụ cũng đi theo nói: “Đúng vậy! Tỷ, xảy ra nhiều chuyện khó khăn gian nan như vậy mà chúng ta cũng có thể vượt qua được, thì còn sợ hãi cái gì nữa?”

Kim Lan lắc đầu: “Tỷ không phải sợ chết, ta là lo lắng cho mấy đứa nhỏ.”

Đinh Phong cũng nói: “Nương, con cùng bọn đệ đệ không sợ khổ, chúng con trưởng thành rồi, đã có thể bảo hộ cha với nương, hai người không cần phải lo lắng cho bọn con.”

Kim Lan nghe vậy liền nhìn bốn đứa con trai của mình một cái: “Ta tuyệt đối sẽ không cho lão đại cùng lão nhị đi tham gia quân ngũ.”

Đinh Tiêu với Đinh Sái cũng dùng sức gật đầu: “Ừm, không cho đại ca với nhị ca đi tham gia quân ngũ.”

Lúc này, Lương Nguyên cùng Đinh Đạt chạy như bay trở về, sắc mặt có chút sốt ruột, tới gần bọn họ liền nói.

“Chúng ta phải nhanh chóng rời đi nơi này, phía trước có quan binh đang bắt người, không thể đi đường lớn.”

“Đi, đi Dương Đà Sơn.”

“Đi nhanh lên, chậm liền đi không kịp.”

Nghe vậy, mọi người không dám ở lại nữa, vội vàng nhanh tay lẹ chân lên đường.

Đoàn người đi trên con đường nhỏ hướng tới Dương Đà sơn.

Trên đường hầu hết là người đi bộ, tất cả chỉ lo chạy trốn, không có ai để ý đoàn người Kim Dục đang chạy đi đâu.

Đường nhỏ uốn lượn khúc chiết, chạy không đến mười lăm phút, bóng dáng mọi người đều đã bị sườn núi lớn che khuất.

Cùng lúc đó, ngoài đường lớn có một đám quan binh mãnh liệt xông đến, nhìn đến tráng lao động liền bắt lại, vô số bá tánh kêu gào than trời khóc đất, thanh âm tuyệt vọng truyền tới càng lúc càng xa.

Nhóm người Kim Dục nghe được những âm thanh đó, trong lòng bi thống phẫn hận đồng thời dưới chân nện bước nhanh hơn.

Bọn họ không muốn bị quan binh bắt được, tuy rằng đều là chết, nhưng là bọn họ tình nguyện đi Dương Đà sơn liều một lần.

Sau nửa canh giờ, con đường càng lúc càng cao, vẫn luôn đi lên chỗ cao như vậy nên cực kỳ tiêu hao thể lực.

Nhưng mọi người không dám nghỉ ngơi, bởi vì nếu hơi chút tạm dừng, những quan binh đó rất có khả năng sẽ đuổi kịp.

Bọn họ nhất định phải tiếp tục chạy.

Lại chạy thêm mười lăm phút, con đường rốt cuộc cũng không hướng đi lên nữa, mà là đi xuống.

Đường xuống dốc cực kỳ dễ đi, như vậy mọi người cũng có thể thư thái một chút.

Sau khi đi khoảng hai canh giờ trên con đường này, mọi người mới tới được dưới chân núi Dương Đà sơn.

Nơi này còn có một con đường nhỏ, có thể đi thông Thành Vận phủ, chỉ cách ba dặm xa.

Trong thời kỳ thái bình, có rất nhiều thợ săn sau khi đi săn bên ngoài rìa núi Dương Đà xong, đều sẽ đi theo con đường nhỏ này vào trong thành bán con mồi.

Nhưng hiện tại, trên con đường này đến một bóng người cũng không có. 

Xung quanh Dương Đà sơn, ngoại trừ nhóm người Kim Dục ra thì không còn người khác.

Dãy núi non dài liên miên nhìn như không có điểm cuối, là phong cảnh xanh tươi xinh đẹp nhất trong thời kỳ thiên tai này, nhìn thì tráng lệ xinh đẹp đó nhưng thực ra bên trong tồn tại rất nhiều mối nguy hiểm, ngay cả những thợ săn lão luyện cũng không dám dừng lại trong đó quá lâu, nếu không cẩn thận thì sẽ rơi vào miệng thú dữ ngay.

Cho nên biết rõ trong núi không lo ăn uống, đồ vật giá trị nhiều không kể xiết, nhưng cũng không ai dám mạo hiểm đi vượt qua, cũng không có người nào dám ở bên trong tránh né thiên tai.

Nhìn ngọn núi Dương Đà vừa cao vừa rộng mênh mông này, Kim Dục liền sỡ hãi nuốt nước miếng.

“Ngọn núi này cũng quá lớn rồi!”

Lớn hơn nhiều so với mấy loại núi sâu mà nàng thấy ở trên mạng.

Hồi trước nàng cũng đã từng nghĩ tới muốn vào núi sâu sinh sống, làm một người nguyên thủy chính cống, ở trong sơn động, ăn quả dại, uống núi suối, hái rau dại dược liệu, trải nghiệm hơi thở của thiên nhiên.

Vì thế nàng còn ở trên mạng tra xét rất nhiều kiến thức liên quan tới núi sâu, trong núi có cái gì, nên chú ý cái gì, cái gì có thể ăn, cái gì không thể ăn……

Còn từng mơ qua một giấc mộng đẹp được sống trong núi sâu.

Kết quả đâu!

Hiện tại, nàng thật sự muốn vào núi lớn.

Tim đều sắp rớt ra ngoài, sợ muốn chết!

Tự mình trải nghiệm với nhìn thấy ở trên mạng rất không giống nhau!

Kim Dục tỏ vẻ tâm rất hoảng nha, nàng nắm chặt cánh tay thô của mẹ ruột nhà mình, nhìn Lương Nguyên: “Chúng ta thật sự phải đi vào?”

Thoáng nhìn thấy vẻ sợ hãi trong mắt nàng, Lương Nguyên ánh mắt khẽ động, cuối cùng vẫn thành thật gật gật đầu: “Nếu không đi Dương Đà sơn thì phải quay về đường cũ, không thì đi Thành Vận phủ, nhưng trong thành quan binh đang bắt người ở khắp nơi, đến gần như vậy không tốt lắm.”

Kim Dục do dự hỏi một câu: “Di dọc theo bên cạnh tường thành không được sao?”

Lương Nguyên lắc đầu: “Không được.”

Lương Hoành giải thích nói: “Thành Vận phủ còn có một cái biệt danh, gọi là thành núi, bởi vì núi ở nơi này rất cao cũng rất nhiều, bốn phía tường thành đều là núi, tuy rằng không có cao bằng Dương Đà sơn, nhưng mà ở trên tường thành có quan binh thủ, chúng ta sẽ rất dễ bị phát hiện.”

Kim Dục nghe vậy im lặng.

Mấy người Kim phụ cũng đều không nói lời nào.

Bọn họ đối với phủ Thành Vận không hiểu biết nhiều, chỉ có thể nghe hai cha con Lương gia, hiện tại bọn họ nhất định phải đồng lòng, hỗ trợ lẫn nhau vượt qua giai đoạn khó khăn.

Lương Hoành tiếp tục nói: “Dương Đà sơn tuy rằng nguy hiểm, nhưng ở ngoài rìa còn tính an toàn, chỉ cần không đi sâu vào trong, xác suất gặp được dã thú sẽ rất nhỏ, nhưng phải đi nhiều đường vòng một chút.”

“Tiền bạc trên người chúng ta tuy nói không nhiều lắm, nhưng cũng đủ dùng trong một thời gian dài, có ăn có uống, chúng ta khẳng định có thể đi ra được Dương Đà sơn.”

Kim Dục hít sâu một hơi: “Vậy thì đi thôi, chúng ta vào núi.”

Nàng nhìn về phía mấy người Kim phụ: “Cha, nương, quan binh bắt người là vì đánh giặc, bất kể đánh với bên nào, thì chịu khổ đều là bá tánh chúng ta. Những nơi chúng ta đã đi qua trước đây đều sẽ trở nên hỗn loạn, bây giờ trở về còn nguy hiểm hơn nữa, cho nên chúng ta cũng chỉ có thể đi về phía trước.”

“Chờ vượt qua Dương Đà sơn, chúng ta lại nghĩ cách kiếm tiền, có tiền liền không sợ thiếu ăn.”

“Ừ ừ, đúng, con nói rất đúng, chúng ta tiếp tục đi về phía trước.” Kim Lan giữ chặt tay Đinh Đạt, ánh mắt kiên định: “Ông với lão đại lão nhị không thể bị chộp tới tham gia quân ngũ, chúng ta phải vào núi.”

“Được, vào núi.” Kim mẫu cũng vỗ vỗ bả vai gầy yếu của Kim phụ: “Đừng nhát như vậy, thẳng lưng lên, chúng ta đi vào núi. Sơn tặc còn giết qua rồi thì sợ dã thú cái gì, nếu gặp được thì giết lấy thịt ăn thôi.”

Ba tỷ đệ Kim Dục gật đầu như đảo tỏi.

Lúc này, có thanh âm ồn ào truyền tới.

Lương Nguyên liền nhanh chóng trèo lên đỉnh cây lớn nhanh nhẹn như một con khỉ, sau đó nhìn ra phía sau.

Làm cho mọi người xem tới mức hai mắt sáng lên, thân thủ này cũng quá giỏi rồi.

“Sư phụ mình thật sự quá uy vũ khí phách a!” Đinh Tiêu vẻ mặt sùng bái, cũng muốn thử trèo cây, lại bị cha nhóc túm cổ áo phía sau lại.

“Đừng gây thêm phiền phức.”

Lại nhìn một chút, Lương Nguyên liền từ trên cây leo xuống: “Chúng ta lập tức chạy nhanh vào núi, phía sau có người bị quan binh đuổi bắt chạy đến bên này.”

“Cái gì? Vậy còn chờ gì nữa, đi thôi, đi thôi, nhất định không thể làm cho bọn họ phát hiện ra chúng ta.”

Mọi người vội vàng cầm lấy đồ vật chạy vào trong núi, một chốc liền chìm trong rừng rậm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play