Nghỉ ngơi nửa canh giờ, cho đến khi trời hoàn toàn sáng, mọi người mới dậy uống nước ăn chút gì đó.
Vừa ăn Kim Dục vừa nâng mắt lên nhìn Kim mẫu, trong lòng tràn đầy ấm áp.
Tối hôm qua hình ảnh Kim mẫu bất chấp tính mạng lao qua ôm lấy nàng bảo vệ, cứ lởn vởn trong tâm trí nàng.
Nương của nàng thật tốt, cha nàng cũng rất tốt, tốt giống như cha mẹ nàng trước khi qua đời ở hiện đại.
Chờ ăn xong cái bánh bao nhỏ trong tay, Kim Lan liền đi lên ghé sát vào tai Kim phụ nhỏ giọng nói: “Tỷ với tỷ phu của đệ chúng ta đã bàn bạc ổn thỏa hết với nhau rồi, Lương Nguyên đã cứu tất cả mọi người, chúng ta cũng không thể vong ân phụ nghĩa, nên mười lượng bạc kia chúng ta cũng không nhắc lại nữa, toàn bộ để lại hết cho Lương Nguyên.”
Kim phụ trợn to mắt: “Đó chính là mười lượng bạc nha! Đệ làm ba năm cũng không kiếm được nhiều như vậy đâu……”
Kim Lan nhéo lỗ tai ông: “Nhìn xem cái tính này của đệ đi, toàn thích chiếm tiện nghi, bạc sao có thể quan trọng hơn tính mạng được, nếu không có Lương Nguyên thì đệ đã sớm bị sơn tặc chặt đầu rồi!”
“Tỷ, nhẹ chút, nhẹ chút, đệ không cần bạc nữa.”
Kim Lan lúc này mới buông ông ra: “Đem chuyện này nói rõ ràng với đệ muội đi, muội ấy hiểu lý lẽ hơn đệ.”
Tên đệ đệ này của bà không chỉ có gầy yếu, khéo đưa đẩy, thích khóc nhè, mà còn rất hẹp hòi keo kiệt, thích chiếm tiện nghi người khác, cái tính này của nó cũng là do mấy người trong nhà cũ Kim gia bức tạo thành.
Ngay từ đầu là vì sống sót, hiện tại lại thành thói quen.
Kim phụ tủi thân gật đầu, cọ tới cọ lui nhích đến bên cạnh Kim phụ, ghé sát vào tai bà chuyển lại lời nói của Kim Lan.
Kim mẫu nghe vậy hoàn toàn ủng hộ: "Đại tỷ nói rất đúng, tất cả bạc đều nên thuộc về Lương gia, chúng ta không thể lấy được.”
Kim Dục cũng thò người tới cắm vào một câu: “Không những không thể lấy mà còn phải cảm ơn Lương Nguyên.”
Kim mẫu: “Đúng vậy!”
Nói xong bà liếc xéo cha Kim một cái: “Thu lại cái tâm tư nhỏ nhen của ông đi. Trước đây ở trong nhà, tùy ông lười biếng thích chiếm tiện nghi như thế nào cũng được, nhưng ở tình thế hiện nay, có chút tiện nghi không thể chiếm.”
Kim Dục: “Đường đi sau này còn rất dài, cũng không biết sẽ có bao nhiêu nguy hiểm giống tối hôm qua xảy ra, chúng ta cần có Lương Nguyên.”
Nàng nhìn Lương gia đang ở bên cạnh một cái, ánh mắt dừng ở trên người Lương Nguyên đang đấm chân cho Lương Hoành: “Bộ dạng Lương Nguyên giết người tất nhiên tàn nhẫn khiến người ta sợ hãi, nhưng cũng cần phải thừa nhận, có hắn đi chung chúng ta sẽ càng an toàn hơn.”
Mẫu nữ hai người kẻ xướng người hoạ, khiến cho Kim phụ không nói nên lời.
Một lúc sau, người nhà Kim gia với Đinh gia tất cả đều đi qua chỗ Lương gia không ngừng cảm ơn.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, tất cả bọn họ đều không còn sợ Lương Nguyên nữa, mà ngược lại còn rất sùng bái hắn.
Lương Nguyên: “……”
Đời trước bởi vì người nhà đều đã chết hết, hắn không sợ gì cả ở trên chiến trường giết vô số kẻ địch. Bởi vì hắn quá mức tàn nhẫn nên khiến cho hầu hết mọi người đều sợ hãi, ngoại trừ một số ít người đặc biệt lớn gan. Cơ hồ tất cả mọi người tuy là đối với hắn có kính trọng nhưng lại không muốn tới gần, toàn nhìn hắn bằng ánh mắt khác thường.
Nhưng hiện tại, đám người Kim Dục ở gần hắn cả đêm cùng nhau chạy trốn xong, ánh mắt nhìn hắn lại hoàn toàn không có sợ hãi.
Lương Nguyên mím chặt môi cụp mắt xuống, làm cho người khác không nhìn ra được cảm xúc trong mắt: “Bạc ta sẽ không lấy hết, cả ba gia đình chúng ta chia đều.”
Kim phụ nghe vậy lập tức vui vẻ, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị Kim Lan liếc trừng mắt một cái.
Nháy mắt liền lúng túng.
Người ông sợ nhất là đại tỷ.
Cứ thích hung dữ với ông.
Đến cả tỷ phu cũng đều nghe lời đại tỷ.
Đại tỷ còn hung dữ hơn so với tức phụ của ông.
Kim Lan nhìn Lương Nguyên: “Cháu nghĩ kỹ chưa, đây chính là mười lượng bạc, thật sự muốn chia đều với chúng ta?”
Lương Nguyên gật gật đầu, từ trong lòng ngực móc túi tiền ra, đổ bạc xuống đất.
Chia đều cho mỗi nhà được ba lượng, còn dư một lượng.
Một lượng bạc này, mọi người đều nhất trí quyết định phải đưa cho Lương Nguyên.
Lương Nguyên nhận lấy, vốn định đưa bạc cho cha giữ, nhưng cha hắn lại bảo hắn tự thu, ánh mắt nhìn hắn phảng phất giống như nhìn một người xa lạ.
Lương Nguyên biết cha của hắn đang nghĩ gì, hắn duỗi tay vỗ vỗ mu bàn tay ông, nhẹ giọng nói: “Cha, con thật là con của cha, không cần nghi ngờ con, lúc sau con sẽ giải thích mọi chuyện với cha.”
Lương Hoành kìm nén lại cảm xúc của mình, gật đầu nghẹn ngào nói: “Được, cha nghe con.”
Từ sau khi dẫn dụ giặc cỏ rời đi trở về, nhi tử của ông thay đổi thật sự là quá lớn, làm cho trong lòng ông không thể không suy nghĩ nhiều, đặc biệt là cảnh giết sơn tặc đêm qua khiến ông chấn động đến trong lòng hoảng hốt, ông thật sự hy vọng có thể nghe được lời giải thích từ nhi tử.
Mặc kệ nhi tử nói cái gì, ông đều sẽ tin.
Lại ở trong rừng nghỉ ngơi hai canh giờ, vực dậy tinh thần, thấy đám sơn tặc tối hôm qua không có đuổi theo, mọi người mới an tâm tiếp tục lên đường.
Dọc theo đường đi thực may mắn bọn sơn tặc không có đuổi theo, bọn họ cũng không có gặp phải cái gì phiền toái, đi đi dừng dừng bảy ngày sau, rốt cuộc cũng thấy được ngôi miếu mà Lương Nguyên nhắc tới.
Ngôi miếu thật sự rất cũ nát, bên trong lộn xộn, mái nhà có một cái lỗ thủng lớn, đã bị bỏ hoang từ lâu nên một người cũng không có, chỉ có một bức tượng Phật bằng đá bẩn thỉu còn hoàn hảo không sứt mẻ gì đứng nguyên vẹn trên Thần đạo.
“Trời sắp tối rồi, đêm nay chúng ta liền ở chỗ này nghỉ ngơi.” Kim phụ vừa nói dứt câu, Kim Dục liền lập tức nhanh chân chạy đi vào, một giây này nàng tựa hồ một chút cũng không thấy có dáng vẻ yếu ớt.
Mấy người Kim phụ thấy vậy, lắc đầu cười cười, nhấc chân lên cũng đi vào.
Sau đó liền nhìn thấy Kim Dục đang quỳ gối ở trước tượng Phật.
Nàng còn vẫy vẫy tay với mọi người: “Cha, nương, mọi người đều nhanh lại đây quỳ lạy, trong điện thờ có một cái lỗ hổng lớn như vậy, tượng Phật lại có thể đứng sừng sững không ngã, trừ bỏ có chút bẩn thì không có bất cứ tổn hại nào, nên có thể thấy được tượng Phật này rất linh. Chúng ta đi lâu như vậy rồi mới gặp được một cái chùa miếu như vậy, đây là cơ hội khó có được nên chúng ta cần thiết phải thành tâm bái lạy, cầu nguyện Phật Tổ phù hộ cho chúng ta thuận lợi đi đến Bách Thú sơn.”
Nói xong, nàng liền nghiêm túc thành kính quỳ lạy.
Thời đại này mọi người đều rất mê tín, nhìn đến Kim Dục lễ bái tượng Phật, đám người Kim phụ cũng chịu đựng mỏi mệt, đem đồ vật buông xuống đi tới quỳ trên mặt đất thành kính bái.
Bọn họ vừa mới dập đầu lạy ba cái, Kim Dục liền sử dụng ý niệm biến ra di động, vụt một cái rơi xuống từ trên không, xuyên qua cái lỗ thủng trên nóc nhà rơi xuống trên tượng Phật, một tiếng "bang" vang lên, tượng Phật lắc lư một chút, di động liền rơi xuống trước mặt mọi người.
Kim Dục lau mồ hôi, trong lòng thầm cảm thấy may mắn điện thoại của mình đã trở nên khác trước, bằng không cứ trực tiếp rơi xuống như vậy chắc chắn sẽ bị hư bể.
Trời giáng đồ lạ, mọi người Kim phụ đều giật mình.
“Này là thứ gì? Từ đâu ra vậy?
“Có ta thấy được, là từ trên trời rơi xuống.”
“Mau nhặt lên xem.”
“Sờ lên bóng loáng lạnh lạnh, hình dáng thì kỳ quái, đây là cái đồ vật kỳ lạ gì thế?”
Tránh để cho di động sau khi bị người khác đụng vào tự động trở lại trong không gian, Kim Dục liền dùng ý niệm khống chế, thấy thời cơ cũng gần tới rồi nàng lập tức chen qua đi nói: “Này có khi nào là pháp bảo mà trời cao ban cho chúng ta hay không, không phải chúng ta mới quỳ lạy Phật Tổ sao, đây là Phật Tổ hiển linh nha!”
Lương Nguyên phối hợp gật gật đầu: “Hẳn là như vậy, vật liệu của cái thứ này không bình thường, lại là ở lúc chúng ta quỳ lạy từ trên trời giáng xuống, đây không thể nghi ngờ chắn chắn là pháp bảo mà Phật Tổ ban cho chúng ta, nói không chừng cái pháp bảo này có thể giúp chúng ta vượt qua được trận thiên tai lần này.”
Hai người bọn họ cứ mở miệng ra thì là Phật Tổ hiển linh, nói đến khiến cho mấy người Kim phụ nghe đều sững sờ. Bọn họ đã trải qua nhiều khó khăn trắc trở rồi nhưng đây lại là lần đầu tiên gặp được chuyện lạ đến bật này, nên mới hai ba câu đã bị hai người Kim Dục lừa gạt, mọi người thật sự tin rằng di động là pháp bảo mà Phật tổ ban tặng, nên lập tức bắt đầu nghiên cứu.
“Cha, cho con xem pháp bảo với.”
“Cha cũng phải xem.”
“......”
Di động ở trong tay mấy người Kim phụ dạo qua một vòng, sau khi ngó trái ngó phải, mọi người đến một cái manh mối nhỏ cũng nhìn không ra.
Một đám thất vọng vô cùng.
“Để con xem thử.” Lúc này, Kim Dục liền duỗi tay qua cầm lấy di động.
Nhấn một cái chốt mở, di động sáng lên, dọa cho mấy người Kim phụ sợ đến giật bắn người.