Biết rõ núi có hổ và vẫn xông vào trong núi.
Nói xem, ngu ngốc hay không chứ?
Lý Hữu Quế không nói lời nào, nhìn Phương Chí Lâm từ mất bình tĩnh đến khóc nức nở, cho đến khi chú ấy từ từ bình tĩnh lại.
Không chỉ Lý Hữu Quế cảm thấy đi không tốt mà ngay cả những người trong chuồng bò cũng cảm thấy việc này không nên, Phương Chí Lâm đi rồi hai đứa nhỏ làm sao bây giờ?!
Dù Lý Hữu Quế hay bọn họ đối xử với hai đứa nhỏ tốt đến đâu cũng không bằng ở với người thân mình, ở với người thân mới tự tại thoải mái, lòng cũng có chỗ để về, cũng có nơi ký thác. Bằng không, thế giới lớn thế kia, hai đứa nhỏ không có nơi để về, không biết đường về, thê lương biết bao nhiêu.
"Chú Phương à, chú lo lắng cũng vô dụng, đừng nói muốn đi bên kia đăng ký cần bao lâu, bây giờ mà lên đường đi thì sao? Không phải một hai tháng không đến được Tây Bắc đâu, đến lúc đó không phải đã nguội lạnh? Chú đi rồi hai đứa nhỏ cháu có thể giúp chú nuôi nấng, nhưng nếu trên đời này đứa nhỏ không còn thân thân, tồn tại còn ý nghĩa gì đâu?"
Lý Hữu Quế đã phân tích tình hình cho Phương Chí Lâm, hiện tại cô cũng chẳng có cách nào đưa chú ấy đi Tây Bắc được nha! La Đình đã không còn nơi này nữa, cô muốn xin giúp đỡ cũng không có biết đi nơi nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT