Lý Hữu Quế đến huyện Phù, vừa vặn là thời gian buổi sáng, người già trong nhà hay đi mua đồ ăn về nấu ăn cho cả nhà. Cô xách cái thùng nhắm thẳng vào mục tiêu là mấy bà cụ, tiến lên đẩy mạnh tiêu thụ cá biển cô mang về.
Một con cá biển nặng chừng một đến hai cân, một thùng hơn 20 con cá biển chỉ có thể bán 20 tệ, nếu không phải cá biển sợ là bán không nổi cho mức giá này.
Sau gần hai giờ, Lý Hữu Quế đã bán được khoảng 50 con cá biển, bán được ít thôi không nhiều. Được cái là cá biển nhìn là thấy không giống cá bình thường, còn đang tung tăng nhảy nhót, ít xương thịt mềm, thích hợp nhất cho người già, trẻ con ăn.
Thực tế không chỉ người già, trẻ em mới thích mà ngay cả người lớn cũng thích, loại cá biển này hấp lên ăn hề không tanh như cá đồng.
Lượng tiêu thụ trong huyện đương nhiên không tốt bằng thành phố, Lý Hữu Quế không định bán nhiều nữa, vẫn là nhanh chóng chạy đến nhà dì nhỏ thôi, đưa dì ít hải sản, đồ khô.
Lý Hữu Quế vẫn nhớ đường đến Hề gia, cứ như thế đến cửa, Lương Hồng và Hề Văn Lâm lúc này đều đi làm chưa có về, chỉ có bà Hề mua đồ ăn trở lại.
Mới có một năm không gặp nên bà Hề nhận ra Lý Hữu Quế ngay, đương nhiên bà không quên được Lý Hữu Quế, một năm qua cháu gái, cháu trai bà không ngừng nhắc đến người em họ, chị họ này. Nói nào là ở Lý gia chơi vui cỡ nào, bà Hề không nhớ được mới lạ
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT