Bỏ qua cái đoạn nhạc đệm không ảnh hưởng toàn cục này, chiến đấu ở lõi núi tuyết sau một ngày một đêm giằng co cuối cùng cũng hạ màn.
Kết giới chỉ định bao phủ toàn bộ ngọn núi được mở ra, pháp thuật dịch chuyển không gian quy mô nhỏ kết thúc sau khi hoàn thành nhiệm vụ di chuyển. Trong hang động, các giáo viên cũng đã túc trực suốt một ngày một đêm, giờ đây cưỡi kiếm lao vào hiện trường, gom đám học sinh máu me bê bết đang hôn mê bất tỉnh đem đi.
Ngu Đồ cũng tham gia vào đội hỗ trợ. Hắn lập tức tìm đến nhóm bạn của mình, ba người bọn họ mềm nhũn nằm sõng soài trên mặt đất trong tư thế quái dị, mắt mở không ra nhắm chẳng nổi, trông nửa sống nửa chết.
Hách Chi Chi và Eric tóc tai đều ướt sũng máu, mặt mũi lem nhem không nhìn ra hình người, khí chất gì đó đều tan thành bọt nước. Nếu nói hình tượng của hai người này đã thảm đến mức khó nhận ra, thì Cố Hồng Ảnh còn thảm hơn vài bậc—cậu chẳng khác gì một miếng mộc nhĩ lăn lộn trong vũng máu rồi phồng lên, cả khuôn mặt đều sưng vù vì lý do nào đó, lúc Ngu Đồ tìm thấy, Cố Hồng Ảnh còn đang cố mở mắt, như hạt đậu nứt ra một khe.
Ngu Đồ: “…Khụ.”
Cái nhìn đầu tiên là xót xa, cái nhìn thứ hai lại buồn cười. Nếu không phải còn phải duy trì hình tượng của Bất Dạ Hầu, hắn thật sự muốn móc điện thoại ra chụp lấy một tấm làm kỷ niệm.
Cố Hồng Ảnh hoàn toàn không biết vị tiền bối trông vô cùng đáng tin trước mặt lại đang âm thầm nghĩ tới việc lưu lại lịch sử đen của cậu. Cậu rã rời nằm bẹp dưới đất, nhìn thấy Bất Dạ Hầu đến niệm chú làm sạch, sau đó lại cúi xuống kiểm tra tình trạng trên mặt cho cậu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT