Đêm qua vừa cùng xác tân lang chơi trò “đập chuột” suốt cả đêm, sáng nay lại đối mặt với tân nương cách một vòng hoa trắng rẻ tiền, bây giờ lại bị thứ không rõ tên túm lấy cổ chân, còn bị người giấy ôm chặt từ sau lưng——sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu Ngu Đồ, đứt phựt.
Thay vì để nỗi sợ dằn vặt chính mình, chi bằng phát điên rồi đập chết kẻ khác!
Ngu Đồ liều mạng vùng vẫy trong vòng kiềm hãm của người giấy, cố gắng giải phóng một tay, rồi thô bạo túm lấy lớp giấy đỏ trên cánh tay nó, mạnh tay xé toạc.
Giữa tiếng thét chói tai của người giấy, giọng hắn còn át cả nó: “Ngươi câm miệng cho ta!!”
“Đã không có dây thanh quản còn hét cái gì mà hét! Khoa học ở đâu hả?!”
Giọng hắn dõng dạc, đanh thép đến mức lấn át cả tiếng rú của người giấy. Thừa thắng xông lên, Ngu Đồ xé sạch lớp giấy đỏ trên cả hai cánh tay nó, để trơ lại bộ khung tre trụi lủi.
Rồi hắn giẫm mạnh xuống chân người giấy, tiếng tre gãy giòn vang lên. Người giấy dường như cũng cảm nhận được đau đớn, vòng kiềm hãm thoáng lỏng ra, Ngu Đồ nhân cơ hội vùng thoát khỏi nó.
Thoát hiểm xong, việc đầu tiên hắn làm không phải là chạy, mà là móc từ túi áo ra một chiếc bật lửa bằng tay phải, châm lửa đốt tờ giấy đỏ trong tay trái—mảnh giấy hắn vừa xé ra từ người giấy ban nãy.
Ngọn lửa yếu ớt vừa bùng lên, người giấy lập tức lùi về phía sau. Rõ ràng chỗ mắt nó chỉ là hai chấm tròn đỏ, biểu cảm cũng cứng ngắc, vậy mà Ngu Đồ vẫn có thể cảm nhận được sự sợ hãi hiện rõ trên cái đầu thô sơ ấy.
Ngu Đồ vung tay trái cầm tờ giấy đỏ khắp nơi, nơi nào đi qua, cơn sóng đen vội vàng tránh né, người giấy thì cuống cuồng chạy trốn, một đám quỷ quái bị hắn đuổi đến mức tứ tán khắp nơi.
“Có bản lĩnh thì đứng lại đừng chạy—” Ngu Đồ gào to, “Vừa rồi túm chân tao chẳng phải đắc ý lắm sao? Cười đến mức ong cả đầu tao cơ mà?!”
Không ai thèm để ý đến hắn. Người giấy với hai cánh tay trơ chỉ có khung tre bất chấp định luật Newton, chạy dọc theo tường rồi phóng thẳng lên xà nhà. Nó bò rạp trên đó, cúi đầu xuống âm u nhìn chằm chằm hắn.
Cơn sóng đen vốn dĩ đang cuồn cuộn giờ đã bị Ngu Đồ ép lui vào góc tường bằng những tàn lửa từ giấy đỏ, chúng co cụm lại, chen chúc như một đám sinh vật đáng thương. Hắn bước lên một bước, chúng lại rụt lùi một bước, tình cảnh này thoạt nhìn cứ như thân phận đã đảo ngược, Ngu Đồ mới là kẻ ác ở đây.
Nhưng giấy đỏ xé từ người giấy chung quy có hạn, khi đốm lửa cuối cùng sắp chạm đến đầu ngón tay, Ngu Đồ bèn ném nó xuống đất. Ngọn lửa yếu ớt thoáng chốc sắp tắt, đám quỷ quái trong góc bắt đầu rục rịch, người giấy trên xà nhà cũng nghiêng đầu nhìn xuống——
Ngu Đồ cười lạnh dưới ánh mắt của bọn chúng.
Lúc nãy, khi cầm giấy đỏ đuổi theo bọn chúng, hắn đã cố ý vòng ra một góc, giật xuống một dải vải trắng thật dài. Giờ giấy đỏ đã cháy hết, đến lượt nó lên sân khấu rồi.
“Tách.” Một âm thanh khô khốc vang lên, ngọn lửa xanh biếc từ bật lửa lóe lên trong bóng tối. Ngu Đồ dí dải vải trắng vào đó: “Tới đây! Tiếp tục nào!”
Dù gì sau hôm nay, hắn cũng không biết hai nhiệm vụ chồng chéo sẽ biến dị thành thứ quỷ quái gì, còn chẳng chắc mình có sống được đến lúc nhiệm vụ kết thúc không, vậy thì chi bằng nhân lúc này trút hết bực bội trước đã!
“Cái nhà này cũng toàn gỗ cả! Hay tao đốt luôn nhé?!” Khuôn mặt hắn lúc này còn điên loạn hơn cả người giấy, “Tụi bây giết tao, tao thiêu chết tụi bây! Cháy không chết thì để mặt trời phơi khô chết!”
“Cùng nhau xuống địa ngục đi!” Ngu Đồ dằn từng chữ, “Chủ trương của tao là không ai sống sót!”
Lời hắn như nện xuống mặt đất, im lặng lan tỏa khắp không gian tối tăm này——có lẽ chưa từng có con quỷ nào gặp phải tình huống này trước đây.
Bật lửa liên tục vang lên tiếng “tách tách”, ngọn lửa bập bùng lóe sáng rồi tắt ngấm, tắt ngấm rồi lại lóe sáng, như đang thử thách giới hạn chịu đựng của đám quỷ.
Sau một hồi giằng co, chính đám sóng đen trong góc là kẻ đầu tiên chịu thua. Chúng men theo kẽ tường chậm rãi tản đi, tan biến vào những viên gạch trên nền đất, không để lại chút dấu vết nào.
Người giấy vẫn nằm rạp trên xà nhà, duy trì tư thế quái dị ban đầu, chỉ là ác ý truyền ra từ đó đã nhạt đi rất nhiều, có lẽ thứ điều khiển nó đã rời đi tạm thời.
Ngu Đồ cuối cùng cũng chịu dời bật lửa khỏi dải vải trắng. Khoảnh khắc hắn rụt tay lại, có cảm giác như cả không gian này đều nhẹ nhõm hẳn.
Mọi thứ có thể đe dọa hắn tạm thời đã biến mất, Ngu Đồ lập tức tận dụng thời gian để lục soát tòa nhà cũ này. Ngày mai mà quay lại, chưa chắc mọi chuyện đã thuận lợi như hôm nay.
Tòa nhà cũ có hai tầng, tầng một lát gạch vuông vức, cột trụ trung tâm được xây thành hình tháp. Sau khi cơn sóng đen tan biến, ánh sáng trở nên rõ ràng hơn, giúp hắn nhận ra ngọn tháp này cao đến mười tám tầng.
Cứ mỗi hai tầng lại có một khoảng cách rất ngắn, bốn phía đều được khoét những lỗ tròn to bằng nắm tay. Ngu Đồ giơ bật lửa lên soi thử, nhưng bên trong tối đen như mực, chẳng nhìn thấy được gì cả.
Ngoài trụ chịu lực hình tháp, hệ thống xà nhà ở tầng một cũng được thiết kế một cách kỳ quái. Không rõ kết cấu chịu lực được tính toán thế nào, chỉ biết rằng khi đứng dưới quan sát, nó trông hệt như một tấm lưới khổng lồ trùm xuống từ trên cao. Người đứng phía dưới chẳng khác nào con mồi bị mắc kẹt trong lưới.
Ngu Đồ đi một vòng quanh tầng một, cuối cùng tìm thấy cầu thang dẫn lên tầng hai. Cầu thang này hẹp đến mức một người trưởng thành chỉ có thể nghiêng người ép sát vào tường để leo lên, trông chẳng khác nào một con cua bò ngang. Nhưng bậc thang lại được xây vô cùng cao, mỗi bậc gần nửa mét, buộc hắn phải nâng chân thật cao để bước lên.
Lưng tựa vào cầu thang gỗ, cảm giác như đang dựa vào một tảng băng lạnh buốt. Phía trước là tay vịn mục nát, chỉ cần chạm nhẹ liền phát ra tiếng “kẽo kẹt——” chói tai.
Trong không gian quỷ dị như vậy, Ngu Đồ thậm chí còn có chút thất thần. Đám bóng đen kia thật sự thiếu kinh nghiệm, nếu chúng chọn tấn công lúc hắn leo cầu thang, thì chẳng khác nào dồn hắn vào chỗ chết, giết sạch không chừa đường thoát.
May thay, có vẻ như chúng và cả người giấy đều không có đầu óc. Ngu Đồ thuận lợi lên đến tầng hai.
Tầng hai thực chất chỉ là một vòng hành lang hẹp chạy dọc theo xà nhà. Cầu thang này xoay quanh tòa nhà cũ một vòng, tạo thành một vòng tròn khép kín.
Có điều, dường như khi thiết kế, người ta hoàn toàn không tính đến sự tiện lợi của người sử dụng. Một số đoạn có thể đứng thẳng mà đi, nhưng có chỗ lại thấp đến mức hắn phải cúi rạp người mới có thể lách qua, nếu không sẽ trực tiếp đập đầu vào xà nhà.
Mới đi được nửa vòng, đầu Ngu Đồ đã dính đầy mạng nhện.
Từ vị trí này, hắn có thể nhìn thấy người giấy nằm bò trên xà nhà. Nó gối đầu lên xà, hai cánh tay khung tre buông thõng xuống. Bất kể góc độ nào, đôi mắt đỏ rực được vẽ trên đầu nó luôn có cảm giác như đang đối diện với hắn.
Ngu Đồ trừng mắt đáp trả, đồng thời giơ bật lửa trong tay lên thị uy.
Người giấy im lặng vài giây, sau đó “cạch” một tiếng, trực tiếp xoay đầu 180 độ, nhìn về hướng khác.
Mất đi ánh mắt bám riết như hình với bóng kia, cuối cùng hắn cũng có thể thoải mái quan sát xung quanh. Từ góc độ này nhìn xuống, trên xà nhà treo đầy những dải vải trắng và những sợi thừng thô ráp. Chúng được buộc không theo bất kỳ quy luật nào, có chỗ dày đặc, có chỗ lại thưa thớt.
Phần rìa trên cùng của trụ chịu lực hình tháp dường như có khắc hoa văn gì đó. Ngư Đồ lấy điện thoại ra bật đèn pin soi thử, nhưng nhìn thế nào cũng không nhận ra là gì.
Hắn không chút do dự bật chế độ chụp ảnh, chụp lại toàn bộ.
Đi một vòng quanh hành lang, đảm bảo đã chụp đủ bốn phía của trụ, Ngu Đồ mới cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Chỉ cần tìm ra ý nghĩa của bốn hoa văn này, nhiệm vụ của hắn sẽ không còn hoàn toàn mù mịt nữa.
Thu điện thoại lại, siết chặt bật lửa, hắn chuẩn bị rời khỏi tầng hai thì đột nhiên nhận ra, ngay cửa tầng một có thêm một bóng người.
Bước chân xuống cầu thang lập tức rút về.
Hắn lặng lẽ lui lại mấy bước trên hành lang, tìm một góc có thể quan sát rõ ràng cửa tầng một.
Ngu Đồ nhìn thấy một ông lão gầy guộc, lưng còng như chiếc cung, khuôn mặt đầy những nếp nhăn sâu hoắm.
Lão cầm trên tay một chiếc tẩu thuốc kiểu cũ, ngồi ngay bậu cửa, chậm rãi nhả khói.
Những làn khói trắng lượn lờ từ khóe miệng lão, lan dần vào bóng tối hun hút của tòa nhà.
“Chiêu Đệ… Phán Đệ… Lai Đệ… Vọng Đệ…”
Giọng nói khàn đặc của ông lão hòa vào làn khói thuốc, lơ lửng trong không khí.
“Thông Thông là đứa con trai duy nhất của em trai các con, cũng là cháu đích tôn duy nhất của các con... Dù sao cũng phải trông nom nó cẩn thận, đừng để người ta ức hiếp...”
Lời nói của ông ta đột ngột khựng lại. Lão đưa tay quệt mặt, những nếp nhăn sâu hoắm trên khuôn mặt dường như bị kéo căng, ẩn ẩn vệt nước mắt.
“Nó là cháu vàng cháu bạc của nhà lão Phùng chúng ta… Đứa cháu đích tôn duy nhất…”
Ông lão ngồi ngay bậu cửa, vừa rít tẩu thuốc, vừa lẩm bẩm mãi không thôi.
Ngu Đồ ngồi xổm trên tầng hai, sắc mặt không chút dao động, nhưng khi nghe thấy những từ như “duy nhất”, “cháu đích tôn”, cả người hắn nổi đầy da gà.
Có những lúc con người thật sự rất bất lực, đến cả muốn than thở cũng chẳng biết nên nói với ai.
Phùng Vĩ ngồi ở cửa tầng một, miệng không ngừng lải nhải, còn Ngu Đồ thì không thể rời đi, chỉ có thể ngồi trên bậc thang tầng hai trong một tư thế hết sức khó chịu.
Một lúc sau, hắn cảm giác có thứ gì đó rất nhỏ đang cào nhẹ lên má mình.
Nói là cào cũng không hẳn, mà giống như có thứ gì đó đang nghịch chuỗi dây kim loại của kính mắt hắn—hệt như mèo con đùa nghịch que trêu mèo vậy.
Ngu Đồ: “…”
Có lẽ do vừa rồi đã phát điên một lần, tâm trạng hắn lúc này lại vô cùng bình thản.
Hắn dứt khoát tháo chiếc kính độc nhãn của mình ra, vươn tay về phía sau, nhỏ giọng nói: “Cầm mà chơi đi.”
Lời lẩm bẩm của Phùng Vĩ quả thực rất phiền, nhưng nhờ đó mà Ngu Đồ đã biết được nguồn gốc của tòa nhà cũ này—nó được xây dựng ngay trên nền một tháp vứt bỏ trẻ sơ sinh, mà tất cả những đứa trẻ bị bỏ lại ở đây đều là bé gái.
Hắn không rõ trong cái tháp ấy có bao nhiêu bộ xương trẻ sơ sinh, nhưng ít nhất, ông lão đang ngồi ngoài bậu cửa kia đã có đến bốn đứa con bị bỏ vào trong đó.
Mắt kính trong tay hắn bị một lực nhẹ nhàng lay động, như thể có thứ gì đó đang rụt rè thử chạm vào nó.
Chuỗi dây kim loại phát ra những tiếng leng keng rất nhỏ.
Ngu Đồ không biết có phải do ảo giác hay không, mà trong không gian vang lên những âm thanh “oa…”, “u…”, “a…” mỏng manh, tựa như tiếng ếch kêu từ ao nước vọng vào giấc mộng mơ hồ.
Chỉ trong nháy mắt, cảm giác trong tay chợt biến mất, chiếc kính mắt đã bị lấy đi. Nhưng ngay sau đó, mu bàn tay chống trên lan can của Ngu Đồ lại dần dần xuất hiện một cảm giác lạnh lẽo.
Cứ như có thứ gì nhỏ bé đang chọc chọc lên tay hắn—một chọc, một chọc nữa, từng nhịp từng nhịp.
Ngu Đồ: “…”
Hắn lập tức thu tay lại, giấu vào trong tay áo, ôm lấy như một con mèo rúc vào trong ổ.
Thứ gì đó nhỏ bé kia không chọc tay hắn nữa, mà chuyển sang… giật tóc hắn.
Lực đạo không mạnh, chỉ nhẹ nhàng kéo một hai sợi bên này, rồi lại nhéo một hai sợi bên kia, không đau, nhưng ngứa vô cùng.
Ngu Đồ cố chịu đựng một lúc, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi.
Hắn đưa tay lên vò tóc mình mấy cái, biến mái tóc vốn đã dính đầy mạng nhện thành một ổ gà rối tung.
Sau đó, Ngu Đồ đưa tay chỉ về phía xà nhà, giọng nói hạ xuống cực thấp: “Lấy xuống một sợi dây thừng đi.”
Những cái thứ nhỏ bé kia vẫn kéo tóc hắn, chọc mặt hắn, cù vào eo hắn. Nhưng chẳng bao lâu sau, có một vật gì đó rơi xuống bên chân hắn.
Ngu Đồ cúi xuống, đưa tay sờ thử—là một sợi dây thừng thô ráp.
Hắn nhặt nó lên, bắt đầu nhẹ nhàng tháo dỡ từng sợi, trong khi những thứ nhỏ bé xung quanh không ngừng quấy rối.
Bên dưới, ngoài bậu cửa, Phùng Vĩ vẫn đang huyên thuyên không dứt, kể về những năm tháng khổ cực, về người cháu trai đã mất Phùng Thông của ông ta tuyệt vời đến mức nào.
Còn trên bậc thang chật hẹp ở tầng hai, Ngu Đồ mặt không đổi sắc tháo dây thừng, ngồi đó đan đồ chơi.
Hắn đan được một con châu chấu, hai con chuồn chuồn, ba con bướm…
Mà cái lão nhiều chuyện bên dưới thì vẫn chưa nói xong.
Ngược lại, những thứ tụ tập quanh Ngu Đồ ngày càng nhiều.
Ngu Đồ: “…”
Hắn bắt đầu suy tính đến chuyện quay lại đe dọa con quỷ người giấy, bảo nó xuống dưới dọa đuổi người bên dưới đi.