Chương 9: Một đống thao tác mạnh như hổ
Đám người ở hiện trường ngây ra như phỗng, chờ đến lúc phản ứng được, lại thổn thức không thôi.
Lục Dạng hối lỗi nói: “Ngại quá, không khống chế được, chi phí camera tính ở chỗ anh ấy nhé.”
Cô vừa nói vừa chỉ chỉ Lục Minh Tự.
Đạo diễn: “Làm tốt lắm! Camera hỏng rồi thì hỏng thôi!”
【 Đạo diễn có phải đang miễn cưỡng nở nụ cười không?? 】
【 Hình như tôi nghe được tiếng lòng đạo diễn đang đổ máu, ào ạt ào ạt, còn gấp gáp hơn tiếng nước chảy! 】
Nhưng mà thật ra.
Đạo diễn không những không đau lòng cái camera, mà còn cực kỳ vui vẻ.
Chương trình phát sóng trực tiếp nhờ có sự cố nhỏ này, mà hiện tại trên mạng đang nhiệt liệt thảo luận.
Lợi nhuận của lưu lượng, ai mà không thích!
Điểm tổng cuối cùng, đội Lâm Tân Mông và Chu Mạt Lê 60 điểm, xếp hạng nhất, Ôn Tiên và Tần Diệc Đàm 42 điểm, đứng hàng hai, Lục Dạng và Lục Minh Tự 40 điểm, tạm thời tụt lại phía sau.
Tổ tiết mục dựa theo xếp hạng, phân chia đồ vật không đồng đều.
Nhưng mà đều có nước, lều trại và đồng hồ sinh tồn.
Đội của Chu Mạt Lê lấy được túi đồ tương đối đầy đủ, đặc biệt là đồ thiết yếu, mà sau khi Tần Diệc Đàm mở ra thấy hầu như đều là đồ ăn, cực kỳ đắc ý ở trước máy quay tự xưng là vận khí Âu hoàng.
Đối lập với đội khác, đội của Lục Dạng và Lục Minh Tự thiếu rất nhiều, nhìn qua chẳng có cái gì dùng được.
Lục Minh Tự gầm lên: “Đạo diễn, tổ tiết mục nghèo như vậy sao? Cái kính viễn thị này là để làm gì? Bố thí cho ăn mày à?”
Tần Diệc Đàm giành trước nói: “Lục Minh Tự, đây là đồ tổ tiết mục đã chuẩn bị từ trước, muốn trách thì trách thực lực của các cậu không đủ, xếp cuối cùng thì chỉ có thể lấy được túi đồ cuối cùng thôi!”
Lục Dạng lấy lại cái kính, ước lượng trong tay, “Anh, em rất thích cái mắt kính này.”
Lục Minh Tự thấy Lục Dạng không giống như là đang an ủi mình liền từ bỏ.
Sau khi giới thiệu đơn giản quy tắc chương trình, lại đưa cho khách mời một số thiết bị cơ bản, nhân viên công tác của tổ tiết mục liền mặc kệ sáu người bọn họ.
Chu Mạt Lê và Lâm Tân Mông chọn vị trí gần bờ biển để dựng lều trại.
Chu Mạt Lê nhìn động tác của Lâm Tân Mông, không khỏi tò mò: “Trước đây em học qua rồi à?”
Lâm Tân Mông ngượng ngùng cười, khiêm tốn nói: “Không ạ, chỉ là khi còn nhỏ em thường xuyên đi dã ngoại, từng nhìn thấy người ta lắp lều trại nên biết một chút thôi ạ.”
Kiếp trước, sau khi ở bên Chu Mạt Lê, Lâm Tân Mông từng nhìn thấy anh ta ở bên một người con gái khác.
Sau này mới biết, hoá ra cô gái kia từng cùng Chu Mạt Lê tham gia chương trình sinh tồn, anh ta vô cùng thưởng thức cô gái kia.
Có tài nguyên gì thích hợp, đều sẽ suy xét đến cô gái đó.
Vì thế, chuyện thứ nhất sau khi trọng sinh trở về mà Lâm Tân Mông làm đó là đi học các loại kỹ năng sinh tồn dã ngoại, bao gồm cả dựng lều trại.
Chuyện thứ hai là hao tốn tâm tư loại bỏ cô gái kia, để mình tham gia chương trình.
Lâm Tân Mông tràn đầy tự tin cho rằng cô ta và Chu Mạt Lê sẽ là đội đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ!
Lục Minh Tự cầm lều trại, Lục Dạng quan sát bốn phương tám hướng, rồi đi về một hướng khác.
Lục Minh Tự vội vàng gọi cô lại: “Dạng Dạng, em đi đâu đó?”
Lục Dạng chỉ vào một khối đá cực lớn, nói: “Bên này trống quá, chỉ cần mưa gió lớn chút là thổi bay lều trại rồi, chúng ta qua bên kia.”
“Hả?”
Lục Minh Tự thấy Lục Dạng đi xa dần, cũng vội vàng đuổi theo, “Em ơi, em đi chậm thôi.”
Ôn Tiên nghe lời bọn họ, nhìn về phía Tần Diệc Đàm đang chuẩn bị dựng lều trại, do dự nói:
“Chúng ta có đi qua bên kia không? Tôi cảm thấy bọn họ nói cũng đúng, gió biển khá lớn, rất dễ……”
“Bọn họ diễu võ giương oai thôi, em gái kia vừa nhìn đã biết yếu đuối thì hiểu cái gì!” Tần Diệc Đàm ghét bỏ nói.
Cậu ta chỉ ước Lục Minh Tự bị mắng mãi thôi.
Ngày hôm qua cậu ta đã chào hỏi qua với tổ tiết mục, tuy rằng đồ vật trong túi của Lục Minh Tự cũng không ít nhưng phần lớn đều là mấy thứ vô dụng.
Về sau chỉ cần ngồi chờ để xem Lục Minh Tự chịu cực chịu khổ.
Ôn Tiên cầm cây đinh, yếu ớt nói: “Vâng.”