"Mặc dù công việc vận chuyển đường biển có lợi nhuận khả quan, nhưng nguy hiểm rất lớn, ta có hơi hối hận lúc trước đã lựa chọn con đường này."
"Nhưng bây giờ, ta cũng không thể không căng da đầu chấp nhận. Càng ngày lại có càng nhiều con thuyền vận chuyển đường biển, việc làm ăn cũng không tốt lắm."
Tử Ngọc nghe Vương Hưng Vượng kể khổ thì không cho là đúng, nguy hiểm càng nhiều, lợi nhuận cũng tăng gấp mấy lần.
Giống như việc lúc trước nàng mua đá quý ở phủ Thượng Đô, sau đó một mình nàng đơn thương độc mã chạy đến Vân Đô bán, nhưng lợi nhuận mà nàng kiếm được cũng gấp mấy chục lần.
Khoản tiền đó vừa hay có thể hỗ trợ được cho thôn trang của nàng, cũng coi như trải nghiệm niềm vui của thương nhân ở thời cổ đại.
Nếu không phải có không gian trợ giúp, chỉ riêng việc bị người đuổi theo trên đường cũng đủ khiến nàng gặp phải phiền phức.
"Nói thật, bây giờ ở trên biển thường có cướp biển lui tới, khiến cho những thuyền đơn như chúng ta không dám dễ dàng ra biển." Vương Hưng Vượng nhìn mặt nước tĩnh lặng sầu não nói.
Hắn còn chưa biết sau chuyến này sẽ đi đâu tiếp theo, lòng hắn muốn tới gần hải vực, nhưng lại bị Vương gia phong tỏa nguồn tiêu thụ.
Không tìm thấy đường ra, chỉ có thể dùng tới chiêu rút củi dưới đáy nồi, sau đó mang theo người nhà cao chạy xa bay.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play