Tử Ngọc đổi lại một thân ăn mặc tồi tàn, lặng lẽ thanh toán xong, bộ dáng người đánh xe la, nghênh ngang rời đi từ cửa sau.
Người ngồi xổm canh giữ ở phía trước dù thế nào cũng sẽ không nghĩ tới một công tử nhà giàu có tiền sẽ lấy thân phận người nghèo rời đi từ cửa sau.
Tử Ngọc xen lẫn trong bá tánh đi ra khỏi cửa thành phía bắc, ra roi thúc ngựa rời khỏi Vân Đô, chạy tới trấn Bát Lý trước khi tia nắng cuối cùng tắt hẳn.
Trấn Bát Lý đã không còn náo nhiệt cùng chen chúc như lúc trước Tử Ngọc từng tới nơi này.
Nhưng là một trạm trung chuyển gần Vân Đô nhất, vẫn có không ít thương đội dừng lại ở đây.
Tử Ngọc đánh xe la trực tiếp đi tới trước sân gạch xanh nửa cũ lúc trước, thiếu niên ngày xưa vẫn giống như vậy, cầm một quyển sách ở dưới đèn lồng vừa đọc sách, vừa chờ khách tới cửa.
"Tiểu ca nhi, còn phòng không?" Tử Ngọc nhảy xuống xe la, dựa vào buồng xe cười dài nói.
Hơn một tháng qua khó có khi gặp được một gương mặt quen thuộc, tâm tình Tử Ngọc phi thường tốt.
"Có có, mời công tử vào trong!"
Thiếu niên khắc sâu ký ức với thanh âm này, cho dù đã qua mấy tháng, vẫn sẽ vừa nghe liền nhận ra người tới là ai.
"Cầm lấy!"
Hai viên hạt đậu vàng theo dây cương cùng nhau rơi vào trong tay thiếu niên thư sinh.
"Tạ công tử, mời vào trong!"
Thiếu niên nắm trong tay hai hạt đậu vàng, thanh âm đề cao tám độ, nghênh đón người vào sân, dàn xếp qua gian phòng ngày trước nàng đã từng ở.
Trong tiểu viện sạch sẽ gọn gàng treo hai chiếc đèn lồng, nhưng không có một người khách nào vào ở.
Phụ nhân một thân quần áo trắng, bên ngoài khoác áo bông dài chừng ba mươi tuổi, hào phóng đưa lên một bình nước nóng.
"Tiểu công tử rửa mặt trước một chút, sau đó ta liền đưa thức ăn ngon miệng lên."
"Làm phiền thím rồi!"
"Tiểu công tử đừng khách khí!"
Phụ nhân hơi hơi uốn gối, đi phòng bếp hỗ trợ, Tử Ngọc rửa mặt một phen, nói với thiếu niên đã tới sau khi đã dàn xếp ổn thỏa con la.
"Tiểu thư sinh, lại đây chúng ta tâm sự!"
"Công tử muốn tán gẫu cái gì, ta biết nhất định nói sẽ nói hết." Thiếu niên liếc mắt nhìn căn phòng trống trơn, nói.
"Công tử, sao ngươi không mang theo tiểu công tử đi cùng, hắn có khỏe không?"
"Hắn còn quá nhỏ, để ở nhà có người chăm sóc."
"Ngươi nói cho ta biết một chút tình huống của trấn Bát Lý, ta thấy giá lương thực của Vân Đô đắt hơn so với ban đầu rất nhiều, là bắt đầu từ khi nào."
"Lương thực bắt đầu tăng giá là từ năm trước, liên tục tăng gấp ba lần, nghe lão nhân lớn tuổi nói, năm trước và năm sau xuất hiện đợt tuyết lớn tựa như 50 năm trước."
"Trên trấn có rất nhiều phòng cũ bị đè sập, cũng có gia đình cả nhà bị đông chết, thảm hoạ do tuyết gây nên ở thôn phía dưới nghiêm trọng hơn một chút."
"Gia cầm chết cóng là chuyện xảy ra bình thường, nhà cửa mười ngôi nhà thì có ba bốn cái bị đè sập, đa số nhà trong trấn là nhà ngói hoặc nhà gỗ, tình huống cũng tốt hơn một chút."
"Bức tường phía sau sân nhà ta cũng đã gia cố qua một lần nữa."
"Hiện giờ, có rất nhiều gia đình đều đang dự trữ lương thực, chỉ sợ đến lúc đó không có đồ ăn."
"Cửa hàng lương thực trên trấn chúng ta đã bắt đầu có nguồn cung ứng đều đặn, giá gạo hiện tại là 65 văn một thăng."
"Một số đồng môn gia cảnh không tốt ở trường tư thục đã ngưng học về nhà, còn cứ tiếp tục như vậy, ta cũng không còn cách nào chỉ có thể về nhà."
Lời nói của thiếu niên tràn ngập lo lắng về tương lai, tuổi còn nhỏ đã cau mày, giống như một người trưởng thành.
"Trước khi ta tới, giá lương thực ở Vân Đô là 60 văn một thăng, muối và thịt có tăng giá không?"
Thân thể thiếu niên bất động một lúc, trên mặt có chút sốt ruột nói.
"Công tử nói đến vấn đề này, ta thật đúng là không có chú ý qua, trong khoảng thời gian này người đến nhà tá túc rất ít, vẫn luôn dùng muối cùng thịt đã được chuẩn bị từ năm trước."
"Đa tạ công tử nhắc nhở, ta xin cáo từ trước."