Phương Chính biết Phương Uyển Chi thông minh, nhưng có khi lại quá phòng bị, không giống với mấy đứa con của lục phòng thấy phòng sinh ra, trong lòng cũng có thêm phần yêu thích.
Ông vuốt chén trà sứ men xanh thúy hồ, nói với Phương Uyển Chi.
“Lan Khanh chính là Liên Dụ, quan nhị phẩm đương triều, thượng thư hộ bộ. Ngày thường con hay đi chơi với các tiểu thư nhà quan gia, chắc là biết rõ? Lão gia nhà họ là người được phong vương khác họ duy nhất từ khi Đại Yển khai quốc đến nay”.
Phương Chính nói xong thì nhìn sắc mặt Phương Uyển Chi, thấy không thay đổi gì thì nói tiếp:
“Mấy ngày trước phụ thân gặp vài chuyện phiền toái, kho lương thực căng thẳng, khá khó khăn. Nhưng những chuyện này con không phải quan tâm, hôm nay ta thấy con ngồi nói chuyện với Liên đại nhân, nhìn cũng biết là con lọt vào mắt hắn rồi, sau này phải cẩn thận hầu hạ. Chỗ cha có mấy món đồ cổ, con lấy về đi, phải hiếu kính thế nào, chắc không cần ta dạy chứ?”
Phương Uyển Chi gật đầu nhẹ.
Phương Chính cảm thấy khuê nữ nhà mình đúng là không tệ, trước kia sao không thấy nó hiền lành nhã nhặn vậy chứ. Đang muốn phất tay bảo nô tài bên cạnh mang mấy món đồ đến phòng nàng, thì nghe nàng hỏi một câu:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT