Một đêm không ngủ, cuối cùng chuyện kéo dài hơn mười năm ở Hoa Quả Thôn cũng kết thúc. Cung lão gia dẫn đầu chúng thôn dân ngây ngốc đứng trước cửa tòa nhà, nhìn hết mọi chuyện, không biết phải nói gì.
Đối với những chuyện này, họ đã quá mệt mỏi, phiền muộn, nhìn ánh mặt trời dần xua tan mây tối, từng tia nắng chiếu vào căn nhà, đột nhiên họ lại thấy sợ, sợ cuộc sống một ngày nào đó cũng biến mất.
Lưu Lăng nhón nhón đi qua đống độc trùng, bộ dạng cực kì ghét bỏ, như sợ dính vào ủng mình. Trên mặt lúc nào cũng ra vẻ vương gia, như thể hoàng ân mênh m.ô.n.g cuồn cuộn. Nhưng mà hắn không đọc nhiều sách, không thể nói được câu gì quá mức nho nhã, chỉ có thể nói hai câu: “Đã không còn chuyện gì nữa. Triều đình đã cứu các ngươi, từ này về sau phải hướng về triều đình, phải biết, ai mới là cứu thế của mình”.
Thần sắc trang nghiêm, giọng cao vút.
Các thôn dân theo bản năng quỳ rạp xuống đất, hoan hô tung hứng. Bọn họ bị nô dịch đã quen, cả một thời gian dài cũng chỉ biết quỳ, bất kể là ai, có thể cho bọn họ sống, đều sẽ là thần tiên.
Đương nhiên họ cũng thấy cảm ơn, chỉ là không biết phải nói thế nào. Lưu Lăng cảm thấy tiếng vang không đủ nhiệt liệt, ngoài miệng lại nghèo từ, hắn ngước mắt nhìn Liên Dụ, người kia còn đang ngồi trên ghế uống trà do A Đào mang tới, như thể không quan tâm mọi chuyện, không tim không phổi.
Hình như hắn vốn lạnh lùng như thế, gần như không có chút tình người nào, cứu người cũng không để ý, người c.h.ế.t cũng không buồn. Lưu Lăng nhìn không được, vỗ vai hắn nói: “Này, ngươi cũng nói gì đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT