Edit: Min
Cơ thể của thiếu niên giống như mảnh đất mùa xuân.
Chỉ một cơn gió thoáng qua chút lay động, cũng dễ dàng nảy sinh điều gì đó.
Nhưng đó chỉ là phản ứng của cơ thể, trong lòng Dụ Quân Chước chẳng gợn lên bao nhiêu sóng. Có lẽ vì quá mệt, y vùi đầu vào gối, chờ cho cơ thể lắng xuống. Chờ mãi, chờ mãi, y lại ngủ quên mất.
Sau đó, y mặc quần áo ngủ bằng cách nào, làm sao trở về tẩm điện, tất cả đều không nhớ rõ. Đến khi tỉnh dậy, trời đã quá trưa, y đã ngủ suốt cả một đêm lẫn nửa ngày.
“Ca ca!” Tiểu Chu Dung thấy y thức dậy, liền tíu tít chạy tới, trên tay cầm một miếng bánh hoa đào, vui vẻ hỏi, “Huynh ăn không? Vừa mới ra lò, ngọt lắm đó!”
“Đệ sao vẫn còn chạy nhảy được thế? Không mệt à?”
Dụ Quân Chước chống đỡ thân thể rã rời, gắng gượng bò dậy rửa mặt. Hai chân y mềm nhũn, bước đi cứ như đang lơ lửng. Vậy mà tên nhóc này vẫn tung tăng như chưa hề có chuyện gì.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT