Bán đồ xong Lâm Ngọc Trúc không vội rút lui mà tùy tiện nói chuyện phiếm hai câu, nghe ngóng được người đàn ông này họ Tô, lại bắt đầu gọi anh Tô, nói đến độ thân thiết với nhau hơn mới chịu rời đi.
Cho đến khi ra khỏi rừng cây mới thở phào nhẹ nhõm, thấy không có ai đi theo, cô không nhịn được mỉm cười, xem ra chút hàng này của cô vẫn chưa lọt vào mắt người ta.
Người ta nói nhà ở gia chúc* chính là nơi buôn bán tốt nhất.
*Gia chúc - 家属楼: là nơi ở dành cho người nhà của cán bộ, công nhân viên chức trong một đơn vị nào đó.
Nghe nói trấn trên ở gần xưởng dệt vải có một tòa nhà gia chúc, bên trong có không ít chủ hộ, mấu chốt ở chỗ ngoài cổng không có các chú bảo vệ trông coi.
Thế này làm sao mà bỏ qua được.
Lâm Ngọc Trúc trên đường dựa vào hỏi thăm tìm được tòa gia chúc. Cô đeo một chiếc giỏ tản bộ ở xung quanh, quả nhiên chẳng mấy chốc đã có một bác gái bước đến, kéo cô đi vào một góc khuất rồi thấp giọng hỏi: “Cậu nhóc, trong giỏ của cháu có cái gì thế?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT