Bệnh viện, trong phòng làm việc của bác sĩ.

Hai tay Tạ Viễn Tinh cầm một ly giấy đựng nước ấm, ánh mắt ngơ ngác nhìn ra bên ngoài cửa sổ như thể mọi chuyện chẳng mắc mớ gì đến mình.

Sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn đen kịt, một chiếc phi cơ với ánh đèn đỏ nhấp nháy bay xẹt qua, khiến cậu không nhịn được mà nhìn theo, không biết đang nghĩ tới điều gì mà khóe môi hơi cong lên, sắc mặt vốn đang tái nhợt dường như có sức sống trở lại, trông có vẻ trẻ con không phù hợp với tuổi tác hiện tại của cậu.

Cánh cửa được mở tung ra, một người đàn ông với dáng người cao lớn sải bước đi vào, trong tay cầm mấy tờ báo cáo kết quả, vừa đi vừa nhìn, lông mày càng nhăn chặt hơn, sắc mặt vô cùng khó coi.

Thẩm Biên Dã: "Chú Lý, báo cáo của cậu ta đã có rồi, chú hãy nhìn xem."

"Tại sao lại biến thành tinh chất khổ qua, liệu có phải là do ăn uống không điều độ tạo thành hay không?"

"Có nghiêm trọng hay không, có gây ảnh hưởng đến sức khỏe hay không, từ giờ trở đi tìm chuyên gia dinh dưỡng điều chỉnh lại chế độ ăn uống cho cậu ấy thì có thể bổ sung lại được đúng không?"

Anh cao 1 mét 92 đứng bên cạnh bàn làm việc của bác sĩ, nhăn mày gõ bàn, khí thế làm cho người ta sợ hãi: "Nói chuyện đi chứ chú Lý."

Bác sĩ Lý hoảng sợ, rồi sau đó vẻ mặt thâm trầm lên tiếng.

Giọng điệu mang theo sự trêu chọc quen thuộc: "Thằng nhãi ranh nhà cháu vừa vào đã y hệt cây súng máy vậy, tốc độ nói chuyện còn nhanh hơn đạn nữa, chú cũng muốn nói lắm mà cháu có cho chú cơ hội để nói đâu."

Thẩm Biên Dã nghẹn lời, hơi không được tự nhiên lặng lẽ liếc nhìn Tạ Viễn Tinh, đối phương còn đang mải mê nhìn bên ngoài cửa sổ, cũng không biết bên ngoài cửa sổ rốt cuộc có cái gì, có thể thu hút sự chú ý của cậu như thế. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Biểu cảm trên gương mặt từ từ nhạt đi, anh thu hồi ánh mắt rồi hỏi bác sĩ Lý: "Vậy giờ chú nói đi chú Lý."

Bác sĩ Lý đặt mấy tờ báo cáo xuống, trầm tư một lát rồi mở miệng: "Sức khỏe của cậu ấy không có trở ngại gì lớn, chẳng qua là hơi thiếu máu và thiếu dinh dưỡng mà thôi."

"Còn về chuyện biến thành tinh chất khổ qua mà cháu nói thì..."

Ông ấy dừng một chút, tự hỏi nên giải thích sao cho hợp lý.

Tạ Viễn Tinh ngồi cạnh cửa sổ khẽ chớp mắt, rõ ràng bây giờ là cậu kiểm tra sức khỏe, ấy thế mà đương sự lại trở thành người an nhàn nhất.

Cậu lặng lẽ cầm ly giấy lên uống một ngụm nước ấm, ly giấy che khuất phân nửa khuôn mặt của cậu, sau đó thấp giọng lẩm bẩm nói: "Không phải là tinh chất khổ qua."

Chỉ là cậu nói quá nhỏ, gần như là đang thì thầm, hai người đang có mặt ở đây, một người thì đang suy nghĩ, một người thì đang kiềm chế sự nôn nóng mà kiên nhẫn chờ đợi đều không nghe thấy.

Bác sĩ Lý ngẫm nghĩ một lúc lâu, quyết định vẫn nên nói ra suy đoán của mình: "Pheromone của cháu coi cậu ấy thành Omega, thế nhưng cậu ấy lại là Beta, bản thân cậu ấy vốn không hề có pheromone, có một khả năng đó là pheromone của cháu có thể cảm nhận được cảm xúc của cậu ấy, cho nên đã xem các vật dẫn cảm xúc thành pheromone."

"Cháu có thể hiểu theo kiểu là, trong mắt pheromone của cháu, cảm xúc của cậu ấy chính là pheromone của cậu ấy."

"Đây là khái niệm mà một giáo sư nghiên cứu về chứng rối loạn pheromone nhiều năm đã cho ra, nhưng do thiếu số liệu hỗ trợ và kinh nghiệm lâm sàng, cho nên đây chỉ là một loại lý thuyết, nhưng mà ngoài lý thuyết này ra thì trước mắt không có bất kỳ phương tiện kỹ thuật nào có thể giải thích tình huống của các cháu."

Ông ấy nở nụ cười bất đắc dĩ, đáy mắt ẩn chứa một chút thương hại: "Cháu cũng biết rồi đấy, rất ít người bị mắc chứng rối loạn pheromone, thành ra chú cũng chỉ nói cho cháu biết suy đoán của chú."

"Vị chuyên gia đưa ra lý thuyết về cảm xúc pheromone kia có nói, đắng, là đau khổ và căm hận, ngọt, là vui vẻ và hạnh phúc, chua, là buồn bã và bi thương, cay hình như là tức giận."

Lúc ra khỏi bệnh viện và đứng trước cửa đợi xe, Tạ Viễn Tinh không nói gì mà rút ở một bên.

Cậu quả thật có chút không thể chịu được ánh mắt nhìn chăm chú lên người cậu của Thẩm Biên Dã sau khi rời khỏi bệnh viện.

Thẩm Biên Dã dùng điện thoại gọi xe, im lặng nhìn động tác tránh xa của Tạ Viễn Tinh.

Thì ra bị anh cắn là một chuyện rất đau đớn đối với Tạ Viễn Tinh.

Ha, buồn cười.

Ánh sáng chói lóa của điện thoại chiếu rọi cặp mắt lạnh như băng và tăm tối của Thẩm Biên Dã, bên trong tựa như đang ấp ủ một cơn lốc xoáy, lại tựa như sóng thần gầm thét cả bầu trời, tràn ngập sự không cam lòng và tức giận.

Hai người lần lượt lên xe, mặc dù ngồi trên cùng một chiếc xe và đều ngồi ở hàng ghế sau, ấy vậy mà chẳng nói với nhau một lời.

Chiếc xe chạy trên con đường quay về trường, cho dù Tạ Viễn Tinh có tính cách đần độn không giỏi giao tiếp, nhưng mà đần độn cỡ nào thì vẫn nhìn ra được Thẩm Biên Dã hình như đang tức giận.

Cậu ngồi bên cạnh Thẩm Biên Dã, không nhìn đối phương, nhỏ giọng mở miệng: "Tôi sẽ trả lại tiền khám bệnh cho anh."

Tiền khám bệnh??

Mẹ nó ai thèm!

Thẩm Biên Dã không thể tin được mà quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Viễn Tinh hơi cúi đầu xuống, anh cười lạnh: "Giả vờ tội nghiệp cho ai xem vậy hả?"

Tạ Viễn Tinh đã quen với những lời châm chọc mỉa mai của Thẩm Biên Dã, nghe vậy cũng không phản bác, chỉ là giọng nói nhỏ hơn, mang theo một chút chột dạ: "Vậy thì tôi không trả nữa."

Có thể tiết kiệm được cái nào hay cái ấy, lỗi lầm đã gánh vác, còn phải trả tiền, trong thế giới tiết kiệm tiền cẩn thận của Tạ Viễn Tinh không tồn tại đạo lý này.

Thẩm Biên Dã tức giận đến lồng ngực đau nhói, thậm chí chẳng thèm hừ lạnh, trực tiếp không để ý đến cậu và quẳng cậu sang một bên.

Sau khi về trường thì càng là trực tiếp mở cửa xuống xe, trước khi đi còn nói một câu: "Để cậu ta trả tiền xe."

Tạ Viễn Tinh ngẩn ngơ, đang định bước xuống xe cũng khựng lại, chẳng phải Thẩm Biên Dã ra tay rất hào phóng hay sao?

Tiền khám bệnh không chịu nhận, cho nên mới dùng cách này để bù lỗ lại sao?

Nhưng mà đến bệnh viện kiểm tra là Thẩm Biên Dã ép buộc cậu đi, gọi xe cũng là gọi trên điện thoại của Thẩm Biên Dã...

Cái đồ hẹp hòi.

Tạ Viễn Tinh lấy điện thoại ra, vừa tìm mã QR thanh toán trên xe vừa hỏi: "Bác tài, bao nhiêu tiền vậy?"

Tài xế đang ngồi ở ghế lái trong lòng còn thấy khó xử hơn cậu, bị hỏi đến ngây ngẩn cả người, thậm chí còn hơi nói lắp: "À thì… cậu đưa… đưa… 50 tệ đi."

Bàn tay đang nhập số tiền của Tạ Viễn Tinh khựng lại, cho rằng mình vừa nghe nhầm: "Bao nhiêu cơ?"

Đoạn đường từ bệnh viện đến trường có nhiêu đó mà đòi 50 tệ?

Tài xế cố gắng giữ vẻ bình tĩnh: "Sao thế, có vấn đề gì sao?"

Vẻ ngoài của ông ta cao lớn thô kệch, lúc xụ mặt có hơi đáng sợ, Tạ Viễn Tinh rũ mi xuống, lúc đang định đưa tiền thì đột nhiên nghĩ đến: "Cái này không phải đặt đơn trên điện thoại sao, có thể trừ vào điện thoại của anh ta được không."

Tài xế lập tức từ chối: "Không được, không phải bảo cậu trả tiền mặt, hành khách cần phải thanh toán trên app."

Tạ Viễn Tinh: "Ồ, thế à."

"Thế quét ở đâu?"

Tài xế lấy điện thoại ra để cậu quét, Tạ Viễn Tinh nhịn đau mà trả cho đối phương 50 tệ rồi bước xuống xe.

Khi chiếc xe quay đầu định rời đi, Tạ Viễn Tinh giơ điện thoại lên chụp được bảng số xe, chuẩn bị đi khiếu nại ở cục giao thông.

Trên màn hình của cậu, hình ảnh chiếc Maybach kia rời đi bị chụp lại.

Cậu chậm rãi đi đến ký túc xá, vừa đi vừa suy nghĩ nếu khiếu nại lên cục giao thông thì có tác dụng hay không, cậu gần như không bao giờ gọi xe trên app, nhưng cũng biết đoạn đường đi chưa được hai mươi phút mà thu đến tận 50 tệ là bất hợp lý.

Nếu sau khi khiếu nại có thể trả tiền lại cho cậu thì quá tốt.

Như vậy thì cậu có thể vờ như mình chỉ bị tính phí 250 tệ tại quán bar.

… 

Lúc Tạ Viễn Tinh quay về ký túc xá thì bên trong tối đen như mực, không có bật đèn, ánh trăng từ ban công chiếu vào nhẹ nhàng chiếu sáng ký túc xá.

Ánh trăng như một sợi chỉ bạc, phác họa ra vóc dáng cao lớn đang đứng trong ký túc xá, vai rộng eo thon, cơ bắp cánh tay lộ ra bên ngoài chiếc áo thun đen săn chắc, đường cong mê người, đôi chân thon dài với tỉ lệ cân đối.

Chỉ là anh đang đưa lưng về phía ánh trăng, cho nên không nhìn rõ mặt.

Tạ Viễn Tinh đang muốn hỏi tại sao lại không bật đèn đã nghe được đối phương gọi cậu.

Thẩm Biên Dã: "Bé cưng, lại đây."

Anh gọi bé cưng, nhưng mà âm thanh lại không hề dịu dàng, trái lại mang theo vài phần mất khống chế.

Tim Tạ Viễn Tinh đập thình thịch, lúc mà Thẩm Biên Dã đi lấy báo cáo, cậu đã lén Thẩm Biên Dã hỏi bác sĩ, lời nói vẫn còn văng vẳng bên tai.

"Khi anh ta cắn tôi thì tựa như biến thành một người khác vậy, tại sao lại như thế?"

"Hành vi đánh dấu sẽ khiến cậu ấy xem cậu như Omega của cậu ấy, điều này rất bình thường, thế nhưng mà cậu là Beta, có thể là cậu sẽ không có cảm giác gì."

Theo Tạ Viễn Tinh thấy, đây là cắn cổ, ngoài đau thì vẫn là đau, nhưng bất kể là bác sĩ hay là Thẩm Biên Dã đều hiểu được, đây là hành vi đánh dấu xuất phát từ bản năng của Alpha.

Mặc dù đã lấy được tiền, có ý nghĩ như vậy không đúng cho lắm, nhưng mà thật sự rất đau, Tạ Viễn Tinh vẫn là theo bản năng muốn lùi về phía sau, cho nên cậu do dự trong giây lát rồi mới mở miệng: "Không phải bây giờ sẽ nếm ra vị đắng sao? Hay là cứ từ từ đi."

Thẩm Biên Dã yên lặng nhìn cậu, khóe miệng hơi cong lên tựa như đang cười, nhưng đôi mắt lại lạnh như băng tuyết, hỏi lại: "Liệu tôi có chờ được đến ngày không còn đắng nữa không?"

Tạ Viễn Tinh nghe anh hỏi mà ngơ ngác, vẻ mặt mờ mịt chớp mắt mấy cái.

Tại sao lại không đợi được?

Mặc dù cậu cảm thấy rất khó chịu khi bị trừ đi 300 tệ, nhưng cũng sẽ không bởi vì chuyện này mà khó chịu suốt bốn năm đại học, nó thật sự không đáng.

Hơn nữa thành thật mà nói, Thẩm Biên Dã vừa ép cậu ăn cơm, vừa ép cậu đi bệnh viện rồi đi về, bị làm phiền như vậy, cậu đã không còn cảm thấy khó chịu như vậy nữa.

Thẩm Biên Dã đến gần cậu, từng bước ép sát, bàn tay xương khớp rõ ràng to lớn nửa nắm lấy sau gáy của Tạ Viễn Tinh, ngón cái nhẹ nhàng đặt lên trên, như là có thể ấn vào vết thương bất cứ lúc nào.

Ánh trăng mờ nhạt trong ký túc xá, Thẩm Biên Dã nhìn chằm chằm đôi mắt của Tạ Viễn Tinh, tựa như chim ưng đang nhìn con mồi: "Tôi hỏi cậu, thật ra cậu đang bất mãn điều gì, đau khổ cái gì?"

Nếu như vì bị anh cắn mà đau khổ, vậy xem như là bất mãn, cho dù đau khổ thì cũng phải nhịn hết cho anh.

Tạ Viễn Tinh không được tự nhiên mà quay đầu đi: "Đâu có liên quan gì đến anh?"

Thẩm Biên Dã: "Có liên quan."

Anh bóp chặt cằm của Tạ Viễn Tinh, dùng chút sức lực không cho cậu trốn thoát, giọng điệu châm chọc: "Cậu cho rằng tôi muốn lo chuyện của cậu lắm sao?"

Anh cũng không phải thật sự muốn hỏi rõ ràng, đằng nào thì dù Tạ Viễn Tinh cảm thấy bất mãn về chuyện này thì cũng chỉ có thể bị anh cắn.

Chỉ là lỡ như, lỡ như không phải bởi vì chuyện này, vậy thì anh cũng có thể giải quyết.

Chủ yếu là đâu ai muốn ngày nào cũng ăn khổ qua mà không phải sao.

"Cả người của cậu đầy mùi tinh chất khổ qua, làm sao mà tôi nuốt trôi?"

Tạ Viễn Tinh chẳng ngửi được cái gì, nghe Thẩm Biên Dã nói như vậy thậm chí muốn liếm mấy cái đích thân nếm thử.

Cậu muốn quay đầu đi, nhưng mà cằm lại bị nhéo đến phát đau, bất đắc dĩ chỉ có thể bị bắt đối diện với Thẩm Biên Dã, cậu không quen nói chuyện của mình cho người khác biết, càng không muốn bộc lộ nỗi đau của mình trước mặt người khác. ( truyện trên app T•Y•T )

Nhưng mà nhìn dáng vẻ này của Thẩm Biên Dã, có vẻ như không nói là không được, cho nên cậu chỉ có thể thành thật nói: "Hôm nay quản lý quán bar nói với tôi, bởi vì chuyện khách hàng đến gây rối lần trước, cho nên tôi bị trừ 300 tệ tiền lương."

Thẩm Biên Dã nhíu chặt mày, nghi ngờ nhìn cậu: "Gạt tôi đúng không? Chỉ vì 300 tệ mà cảm xúc tệ đến vậy sao?"

Suy cho cùng vẫn là muốn dùng chuyện này để che giấu chuyện không muốn bị anh cắn… 

Tạ Viễn Tinh bình tĩnh nhìn anh: "Tôi làm việc bốn ngày, mỗi ngày từ 10 giờ tối đến 4 giờ sáng, mỗi ngày chỉ có thể ngủ bốn tiếng đồng hồ, tôi quét dọn nhà vệ sinh mà khách hàng nôn mửa, ngoài ra còn phải dùng tay nhặt những hạt dưa trong các vết nứt trên mặt đất, tổng cộng có thể nhận được bao nhiêu anh biết không?"

Không đợi Thẩm Biên Dã trả lời, cậu giơ tay cho ra một con số: "600 tệ."

"Bởi vì khách hàng đến gây rối mà tôi bị trừ một nửa tiền lương."

Những suy nghĩ lung tung rối loạn trong đầu của Thẩm Biên Dã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự phẫn nộ khó lòng kiềm chế.

Giờ phút này trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ.

Sao những kẻ đó dám làm vậy?

Sao dám ức hiếp Tạ Viễn Tinh như vậy!?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play