Kể từ khi đến với thế giới này, Thẩm Phù đã cảm nhận được nhiều loại cảm xúc xa lạ trong sự đồng hành của gia đình.

Cảm xúc lần này mãnh liệt hơn hết thảy.

Cả mũi lẫn mắt đều chua xót, trong lòng cũng như được lấp đầy bởi những khối chì nặng nề.

Mất một thời gian dài, Thẩm Phù mới kìm nén được cảm xúc ấy, sau khi rửa mặt và vệ sinh cá nhân, cậu trùm chăn và nằm xuống giường. Chiếc giường êm ái và ấm áp, mang hương vị ánh nắng mặt trời, chất liệu giường ở bệnh viện cũng rất mềm mại, chắc chắn tốt hơn nhiều so với lúc ở nơi thu dung, nhưng vẫn không thể sánh được với giường nhà mình, cậu nằm xuống nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, khi Thẩm Phù mở mắt ra, Thẩm Sơn Hải và Lam Tư Tư đã đi làm, chỉ còn lại Thẩm Gia Nhạc ở nhà.

Thẩm Gia Nhạc chờ Thẩm Phù cùng ăn sáng, sau đó lấy sách ghép vần cơ bản và sách tranh cơ bản ra để dạy em trai học chữ.

Ghép vần và hệ thống chữ viết của thế giới này không có gì khác biệt so với thế giới trước kia của Thẩm Phù, vì vậy cậu học rất nhanh, chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, cậu đã gần như nhớ hết một quyển sách tranh cơ bản.

Thẩm Gia Nhạc vô cùng kinh ngạc, liên tục ca ngợi em trai mình là thiên tài, sau đó lấy điện thoại ra, hai tay nhanh chóng gõ tin nhắn, báo cáo phát hiện mới nhất này với cha mẹ trong nhóm gia đình.

【Ăn bám làm tui vui vẻ: Con vừa mới dạy Phù Phù đọc sách, cuốn sách này có mấy trăm chữ cơ bản, con chỉ mới dạy một lần thôi mà Phù Phù đã nhớ hết luôn! Phù Phù thật sự là thiên tài á mẹ!】

【Ăn bám làm tui vui vẻ: Mặc dù con là đứa vô dụng, nhưng Phù Phù là thiên tài đó! Quả nhiên đúng theo định luật bảo toàn năng lượng mà!】

Thẩm Gia Nhạc liên tục tự hạ mình thấp xuống để chứng minh em trai anh là thiên tài.

Ngay khi tin nhắn được gửi đi, quý bà Lam Tư Tư đang ăn uống trong nhà vệ sinh của tàu cao tốc lập tức dừng lại hành động nuốt chửng quái đàm trước mặt.

Khi đôi mắt đỏ thẫm của bà chạm vào màn hình và thấy nhóm “Gia đình yêu thương lẫn nhau” nhận được hai tin nhắn, lập tức trở lại màu nâu nhạt ấm áp như ngày thường, trông vô cùng hiền lành và không hề nguy hiểm.

Ngay sau đó, cổ tay thon gọn lật nhẹ, bà dùng một tay nén quái đàm hình người đang ăn dở thành kích cỡ của một chiếc bánh quy, rồi thuận tay cho vào hộp bánh quy trống, sau đó mở xem tin nhắn nhóm.

Khi đã xem tin nhắn, nụ cười dịu dàng nở rộ trên khuôn mặt xinh đẹp của Lam Tư Tư, như chứa đựng rất nhiều tình cảm, bà gõ phím.

【Đừng kể chuyện ma: Phù Phù giỏi quá! Anh trai cũng vất vả rồi, đã học cả buổi sáng, buổi chiều anh trai dẫn Phù Phù đi chơi khỏa khuây vui vẻ nhé.】

【Đừng kể chuyện ma: Chuyển 500 nguyên cho “Ăn bám làm tui vui vẻ”】

【Ăn bám làm tui vui vẻ: Con biết rồi, cảm ơn mẹ!】

Sau đó, Lam Tư Tư mở trang nhắn tin với khách hàng đã hẹn chụp ảnh hôm nay, mặt bà vô cảm gõ phím: 【Bảo Bối, còn nửa tiếng nữa là tớ đến điểm hẹn rồi, nhân tiện còn mang theo một số đạo cụ chụp ảnh nữa, hy vọng chúng ta có thể cùng nhau chụp được những bức ảnh thật đẹp nhé ~】

Để duy trì cuộc sống trong thế giới loài người, kiếm tiền nuôi gia đình, dù là quái đàm, thái độ làm việc cũng phải chuyên nghiệp.

Trong Cục Quái Đàm, Thẩm Sơn Hải cởi bỏ bộ vest và cà vạt ông mặc khi ra khỏi nhà buổi sáng, thay vào đó là bộ đồ chiến đấu của Cục Quái Đàm.

Thời trẻ thân hình ông khá đẹp, nay có hơi lơ là trong việc quản lý dáng người, từ tám múi giờ chỉ còn lại bốn múi, đặt trong số những người trung niên bình thường thì vẫn áp đảo, nhưng ở Cục Quái Đàm nơi mà mọi người đều là quái vật, thì lại không đáng kể.

Là Cục trưởng Cục Quái Đàm, ngày thường ông chủ yếu phụ trách công việc tổng hợp, nhưng lần này, vài trưởng nhóm cấp S đã dẫn theo đội của mình đến khắp các nơi trong quốc gia để giải quyết những quái đàm có chỉ số nguy hiểm cao hơn, những dị năng giả thuộc hệ chiến đấu còn lại đều là những tân binh mới gia nhập, Thẩm Sơn Hải không yên tâm để họ đi làm nhiệm vụ một mình, nên đã quyết định dẫn đội đi cùng.

Cục Quái Đàm là nơi tôn vinh sức mạnh, những tân binh cũng đều là những viên ngọc quý từ Học viện, mỗi người đều có sự kiêu ngạo của riêng mình.

Nhìn thấy vẻ ngoài lịch sự và thân hình không mấy mạnh mẽ của Thẩm Sơn Hải, họ liền đoán rằng thực lực của vị cục trưởng Thẩm này cũng không quá nổi bật, có lẽ ông đã thăng tiến từ vị trí nhân viên văn phòng, sau khi họ hỏi han thì thấy kết quả đúng như vậy, họ lập tức mất hứng thú trò chuyện.

Chỉ khi đến nơi xuất hiện quái đàm, các tân binh mới nhận ra rằng bộ phận giám sát đã cung cấp thông tin sai lầm về cấp độ quái đàm, cấp của con quái đàm này rõ ràng vượt xa khả năng của họ.

Nhìn lại Thẩm Sơn Hải đi sau cùng đội ngũ, các tân binh chỉ cảm thấy da đầu tê dại, vẻ mặt mỗi người như mất hồn.

Ai biết được chứ, ông bà cha mẹ anh chị em ơi, lần đầu tiên đi nhiệm vụ đã phải hy sinh rồi.

Ngay khi các tân binh đã bắt đầu suy nghĩ xem nên viết gì trong di chúc, Thẩm Sơn Hải thấy kế hoạch đào tạo tân binh của mình phải bị hoãn thì bắt đầu thở dài, từ từ rút trường đao sau lưng ra, động tác của ông bình thản không có gì đặc biệt, cũng không hề tạo dáng, vụng về như thể lần đầu cầm đao.

Các tân binh: “...”

Rất cảm động, nhưng xin ông đừng hiến đầu mình.

Quái đàm cấp cao kia thấy Thẩm Sơn Hải như vậy, cảnh giác trong lòng giảm đi một chút, chế giễu sự tự cao tự đại của ông, cái đầu to lớn xanh tím ghê rợn lao thẳng về phía Thẩm Sơn Hải.

Đột nhiên, trên cổ tay Thẩm Sơn Hải liên tục phát ra tiếng “ting ting” từ thiết bị liên lạc đồng bộ với điện thoại.

Ông tùy ý lùi lại một bước, nhưng lại vừa đủ để tránh được cuộc tấn công của con quái đàm, ngay sau đó ông giơ cổ tay mở khóa thiết bị liên lạc, muốn xem tin nhắn mới là gì.

“Chờ một chút nhé, tôi xem tin nhắn đã.” Thẩm Sơn Hải giơ tay ra hiệu cho quái đàm dừng lại.

Nhìn thấy cảnh đó, các tân binh càng che kín mắt mình, không dám nhìn nữa.

Ban đầu quái đàm này cảm thấy Thẩm Sơn Hải tránh được công kích của nó chỉ là may mắn, bây giờ thấy ông như vậy càng thêm tức giận, lại một lần nữa lao lên muốn xé xác ông.

Thẩm Sơn Hải nhìn thấy nó như vậy không khỏi nhíu mày lại, không vui nói: “Muốn chết à, sao lại mất kiên nhẫn như vậy.”

Ngay sau đó, ngón trỏ và ngón giữa của ông kẹp lại, nhanh chóng vuốt qua lưỡi đao, cùng với động tác của ông, ngọn lửa màu xanh băng lạnh lẽo bắt đầu cháy trên lưỡi đao sắc bén.

Xoẹt.

Lưỡi đao phủ ngọn lửa chẻ đôi khuôn mặt của quái đàm khổng lồ, khuôn mặt đó rơi xuống đất như thịt thối rữa, biến thành những điểm đen nhỏ nhỏ.

Các tân binh:? Đã nói là nhân viên văn phòng mà!

Quái vật cấp A+ mà cả chục tân binh cộng lại cũng không giải quyết nổi, nay dưới một nhát đao của Thẩm Sơn Hải, đã hóa thành tro bụi.

Nhìn vào đám tân binh đang há hốc mồm ngạc nhiên phía sau, Thẩm Sơn Hải thuận tay cất đao, hồi hộp lướt qua tin nhắn trên nhóm.

Sau khi đọc xong chuỗi tin nhắn, khóe miệng ông cong lên, ngón trỏ chậm rãi đánh từng chữ, trông tâm trạng có vẻ khá tốt.

Trong số các tân binh có người gan lớn, lúc này lấy hết can đảm, run rẩy hỏi: “Cục... Cục trưởng Thẩm… Không phải ngài là nhân viên văn phòng sao?”

“À? Đúng vậy, tôi là nhân viên văn phòng, ban đầu cục muốn sắp xếp tôi đi Ngoại vụ làm tổ trưởng, tôi nghĩ vẫn là văn phòng mới có thể chăm sóc gia đình, nên đã từ chối, ai ngờ làm ở văn phòng cũng không nhẹ nhàng, ba ngày hai đợt đi công tác làm thêm, lương còn thấp nữa.” Thẩm Sơn Hải than vãn, thở dài một hơi thật sâu, gương mặt lộ rõ sự tức giận mà mỗi người làm công ăn lương đều có thể cảm nhận được.

Các tân binh nghe tê tái cả người:“...”

Như mọi người đều biết, tổ trưởng Ngoại vụ của Cục Quái Đàm không phải ai cũng có thể làm được, chỉ có những người sở hữu năng lực cấp S hiếm có mới đủ sức đảm đương.

Có lẽ tình cảm này, đã nhầm lẫn giữa đại thần và kẻ yếu rồi.

Thẩm Gia Nhạc vui sướng nhận tiền Lam Tư Tư và Thẩm Sơn Hải chuyển đến, sau đó quay sang Thẩm Phù đang xem tin tức buổi trưa, anh hỏi cậu: “Phù Phù, trưa nay chúng ta ăn ngoài này nhé, em có muốn ăn gì không?”

Đúng lúc đó, tin tức buổi trưa đang chiếu quảng cáo về một quán lẩu đã mở hơn một trăm chi nhánh trong năm nay, Thẩm Phù không cần suy nghĩ, lập tức đáp: “Chính là cái này.”

“Lẩu à, được, hôm nay anh sẽ dẫn em đi ăn lẩu.” Thẩm Gia Nhạc tính toán hai người ăn một bữa lẩu tối đa chỉ tốn hai ba trăm, như vậy anh cũng có thể kiếm được kha khá rồi, nên lúc này anh cười tươi như đóa hoa.

Chờ đến khi Thẩm Phù xem xong tin tức buổi trưa, hai anh em cùng rời nhà, đi xuống dưới lầu, vừa lúc gặp một ông lão đang dẫn cháu trở về nhà sau giờ học thêm.

Ông lão họ Vương, thường ngày cũng có qua lại với nhà họ Thẩm, thỉnh thoảng gặp nhau trong hành lang cũng sẽ chào hỏi lẫn nhau, đều rất lịch sự.

Gương mặt tuấn tú của Thẩm Gia Nhạc nở nụ cười, vẫy tay chào ông Vương và cháu của ông: “Ông Vương, ông dẫn cháu từ lớp học thêm về rồi à.”

Tuy nhiên, ông Vương thường ngày luôn tươi cười chỉ liếc nhìn Thẩm Phù đang đi sau Thẩm Gia Nhạc một cái, mặt không biểu cảm nắm lấy tay cháu mình định chào hỏi, kéo cháu vội vã lên lầu, cố ý lờ đi lời chào của Thẩm Gia Nhạc.

Buổi sáng Thẩm Phù mới học cách chào hỏi khi gặp người quen, giờ thấy ông Vương không thèm để ý đến Thẩm Gia Nhạc, tự hỏi: “Anh ơi, sao ông ấy lại không thèm để ý đến chúng ta?”

Thẩm Gia Nhạc hiểu rõ tình hình, mặt lập tức âm trầm, sau đó vỗ vỗ cái đầu bông xù của Thẩm Phù: “Vậy thì chúng ta cũng không cần để ý đến ông ấy.”

Bước thêm vài bước nữa, gặp bà Lý, người hôm qua đã cho Thẩm Phù hai quả cam, bà ấy cũng đang trên đường về nhà.

Thẩm Phù suy nghĩ một chút, chủ động bước lên phía trước một bước: “Cháu chào bà Lý ạ.”

Bà Lý nhìn thiếu niên tuấn tú trước mặt, sững sờ một chút, vì hôm qua Thẩm Phù đội mũ, bà ấy không thấy rõ mặt của cậu, nhìn thấy Thẩm Gia Nhạc bên cạnh mới phản ứng lại.

Cũng không ngờ rằng Thẩm Phù mới tỉnh lại không bao lâu đã có thể nói chuyện lưu loát như vậy.

Nhưng rất nhanh, trên khuôn mặt già nua hiền từ của bà hiện lên nụ cười: “À, là Phù Phù à, bà cũng chào cháu, cháu và anh cháu định đi đâu thế?”

“Tụi cháu đi ăn lẩu ạ.”

“À, lẩu à, lẩu ngon lắm, nồi lẩu cà chua kia thì ngon hết sảy, lần trước con trai và con dâu của bà từng dẫn bà đi ăn rồi.” Bà Lý vui vẻ nói.

Các câu chuyện nhỏ tiếp theo đối với Thẩm Phù có phần hơi quá sức, nhưng có Thẩm Gia Nhạc ở đó, anh luôn là người không trả lời không sót bất cứ câu nào.

Vài phút sau, chào tạm biệt bà Lý, hai anh em tiếp tục đi về phía trước.

Và kho tàng kiến thức nhỏ bé của Thẩm Phù cũng được bổ sung thêm.

Chỉ là trên đoạn đường tiếp theo, Thẩm Gia Nhạc trông có vẻ mệt mỏi, mái tóc vàng óng ánh của anh hơi rủ xuống, không mấy tươi tỉnh.

Thẩm Phù theo bản năng cảm thấy có lẽ điều này liên quan đến ông Vương lúc nãy.

“Anh ơi?” Thẩm Phù nghiêng đầu, ánh mắt vô thức tràn đầy lo lắng.

Cảm nhận được sự quan tâm của em mình, Thẩm Gia Nhạc lắc đầu: “Anh không sao, chỉ là hơi tức giận một chút.”

“Vì sao lại tức giận?”

Thẩm Phù biết tức giận là một cảm xúc không tốt.

Nhìn vào đôi mắt ngây thơ trong sáng của em trai, Thẩm Gia Nhạc thực sự không muốn nói ra lý do mình tức giận, rõ ràng ông Vương cảm thấy rằng Thẩm Phù sau nhiều năm hôn mê giờ mới tỉnh lại, trí óc sẽ không minh mẫn, vì thế mới không muốn cho cháu mình tiếp xúc với Thẩm Phù.

Tuy nhiên, Thẩm Phù là một đứa trẻ thông minh, dù lúc này Thẩm Gia Nhạc không nói ra nguyên nhân, sau này cậu cũng sẽ hiểu được, chỉ sợ đến lúc đó cậu sẽ càng thêm buồn lòng.

Thẩm Gia Nhạc suy tư trong chốc lát, rồi nói: “Nói như thế này đi, giả sử bây giờ em có hai quả táo, còn anh thì không có quả nào, em sẽ vì anh không có quả táo mà khinh thường anh, không nói chuyện với anh sao?”

Thẩm Phù lắc đầu: “Đương nhiên là không rồi.”

“Đúng vậy, nhưng trên thế giới này không phải ai cũng tốt như Phù Phù, có một số người sẽ cảm thấy họ có nhiều thứ hơn người khác, từ đó họ khinh thường những người có ít hơn mình, họ đều tồn tại khách quan.” Thẩm Gia Nhạc nói.

Hai mắt Thẩm Phù tròn xoe, nghiêng đầu, cảm thấy xã hội loài người thật sự phức tạp.

Là người duy nhất trong xã hội bình thường này có được dị năng, cậu cũng chưa bao giờ vì thế mà đi khinh thường người khác.

Sao cậu lại bị người ta chán ghét trước chứ?

Thẩm Phù phồng má, hơi tức giận, nghiêm túc thảo luận với Thẩm Gia Nhạc: “Anh, ông ấy không phải là người ông tốt, sau này chúng ta không chào hỏi ông ấy nữa!”

Thẩm Gia Nhạc bị dáng vẻ này của Thẩm Phù làm cho bật cười, những ưu phiền trong lòng cũng tan biến hết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play