Editor: Idylie
Trong màn đêm tĩnh lặng, bỗng vang lên những âm thanh mơ hồ.
Động tác thu dọn nhà cửa của Mộc Huỳnh khựng lại. Cô mở cửa sổ, cẩn thận lắng nghe.
“Hình như có người đến?”
Trong lòng cô chợt dâng lên niềm vui—lại có tiền để kiếm rồi!
Túm chặt con dao phay, Mộc Huỳnh lao nhanh đến doanh địa bên cạnh. Dưới ánh trăng mờ ảo, cô cố gắng quan sát, nhận ra có khoảng năm người đang chạy tới, phía sau họ là một nhóm bóng đen mơ hồ.
Là tang thi sao?
“Hướng này! Cổng lớn bên này!” Mộc Huỳnh lớn tiếng gọi.
Nghe thấy tiếng cô, nhóm người lập tức tăng tốc.
Họ là thành viên của đoàn xã hội Đại học Tan Hải, hôm nay vừa hay đến rừng Thanh Sơn tổ chức hoạt động ngoại khóa. Nhưng thảm họa tận thế ập đến bất ngờ, hơn nửa số người trong đoàn đã bỏ mạng.
Những người còn sống sót may mắn đăng nhập vào trò chơi, nghĩ đủ cách cắt đuôi lũ tang thi rồi chạy vào rừng. Trong cơn hỗn loạn, họ không kịp mang theo nước, đành phải tìm đến đập Nguyệt Hồ để lấy nước uống.
Không ngờ ở khu vực quanh đập lại bị một đàn tang thi quấy nhiễu. Họ chỉ còn cách liều mạng bỏ chạy, nhưng vì có nữ sinh trong nhóm thể lực yếu, đội ngũ không thể nhanh chóng thoát khỏi sự truy đuổi của lũ tang thi.
Tiếng gọi của Mộc Huỳnh chẳng khác nào cứu tinh từ trên trời rơi xuống. Không chút do dự, cả nhóm lập tức chạy về phía cô.
Đến gần doanh địa mới biết đây chính là nơi được bàn tán trên diễn đàn, mà phí vào cổng chỉ có 5 tiền đồng. Trước đó, họ đã hạ được vài con tang thi lạc đàn, gom góp hết tiền trong người, vừa đủ để trả phí vào cổng.
"Bức tường này thấp như vậy, có thể cản được tang thi sao?" Liễu Lạc Lạc vừa thở hổn hển vừa nói, trong lòng hoàn toàn không có cảm giác an toàn.
"Đừng lo, tang thi không vào được đâu." Mộc Huỳnh tốt bụng trấn an, rồi thuận miệng hỏi: “Mà ta giết đám tang thi này, các bạn không có ý kiến gì chứ?”
"Không... không có ý kiến, cô muốn làm sao thì..." Hứa Sơn còn chưa nói hết câu, đã thấy Mộc Huỳnh thản nhiên tiến về phía cổng.
Ngoài cổng, đám tang thi chen chúc lại gần nhưng không cách nào tiến thêm một bước, dường như có một bức chắn vô hình ngăn cản chúng.
Cô gái trông còn nhỏ tuổi hơn bọn họ một chút vậy mà lại vung lên một thanh trường đao kỳ lạ, động tác dứt khoát mạnh mẽ, chém xuống không chút do dự. Đặc biệt, trên mặt cô còn mang theo một nụ cười đầy hứng khởi.
Hứa Sơn lặng lẽ liếc sang đồng đội của mình—Lưu Thành và Lý Vĩ—rồi lại nhìn về phía Liễu Lạc Lạc và Trình Vi, hai người vốn được bọn họ bảo vệ chặt chẽ mới miễn cưỡng giết được một con tang thi tàn phế để đăng nhập trò chơi. Trong lòng hắn bỗng dâng lên một nỗi hoài nghi sâu sắc—có khi nào cô gái này thuộc về một giống loài khác hẳn bọn họ không?
"A Sơn, A Thành, chúng ta cũng lên thôi!" Lý Vĩ hô một tiếng. Đánh quái tốt thế này, sao có thể để người khác chiếm hết lợi?
Đáng tiếc, vũ khí của bọn họ không dài bằng đao của Mộc Huỳnh, mỗi lần ra tay đều bị hạn chế, phí bao nhiêu sức mà vẫn không giành được mạng tang thi nào.
"Đám tang thi này là do các người dẫn đến, vậy cũng nên góp sức một chút. Cứ theo quy tắc, rơi ra thứ gì thì chia một nửa đi." Mộc Huỳnh nhàn nhã nói, dù sao cuối cùng tất cả cũng sẽ rơi vào túi cô mà thôi.
"Không cần, đều là cô giết, cô cứ lấy hết đi." Hứa Sơn xua tay. Hắn nào có mặt mũi chia chiến lợi phẩm, khi mà ba nam nhân bọn họ đánh tang thi còn không bằng một cô gái. “Chỉ là... chúng ta vừa mới tới, có thể nhờ cô giới thiệu sơ qua về doanh địa này không?”
"Đúng vậy, ngươi cứ lấy hết đi." Lý Vĩ và Lưu Thành cũng đồng tình. Bọn họ thầm nghĩ, nếu học theo cách của cô gái này mà gắn thêm cán dài vào đao, có khi họ cũng có thể mạnh mẽ như vậy. Chi bằng kết giao một bằng hữu còn hơn.
"Thế này đi," Mộc Huỳnh nói, dẫn cả nhóm đi quanh doanh địa, “trong này có những ngôi nhà trên cây có thể thuê, giá 10 tiền đồng một đêm. Tổng cộng là 30 tiền đồng, tôi chia cho các người một phần ba, vừa đủ thuê cả đêm. Nhà số 1 là tiệm tạp hóa, mai mới mở cửa. Tôi đã thuê nhà số 2, các người có thể chọn ở nhà số 3 hoặc 4.”
Ba nam sinh nhìn nhau, nghĩ đến trong đội có hai nữ sinh, có chỗ ở ổn định vẫn hơn, liền đồng ý ngay.
Liễu Lạc Lạc kéo nhẹ tay áo Trình Vi, ánh mắt ra hiệu điều gì đó. Trình Vi mỉm cười, lập tức lên tiếng:
“ Cô Mộc, cô một thân một mình nguy hiểm lắm, chi bằng gia nhập bọn tôi? Ngày mai cùng đi săn tang thi, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, thế nào?”
"Đúng đó, một mình cô nguy hiểm lắm!" Liễu Lạc Lạc cũng phụ họa theo.
"Tôi tính toán học mấy phép thuật trước, không vội giết tang thi." Mộc Huỳnh đáp, ít nhất phải đợi đến khi cô có thể đối mặt với tang thi một cách độc lập mới tính đến chuyện ra ngoài.
"Hả? Cô cũng là pháp sư? Có lấy được quyển trục phép thuật chưa?" Trình Vi hứng thú hỏi ngay.
"Không, tôi là Druid, không cần quyển trục phép thuật." Mộc Huỳnh liếc cô nàng một cái đầy đồng cảm. Trong giai đoạn đầu của trò chơi tận thế, nghề pháp sư có lẽ là thảm nhất.
"Ai... Druid so với pháp sư khá hơn nhiều." Trình Vi thở dài đầy thất vọng. Trong đầu cô nàng từng tưởng tượng cảnh pháp sư thi triển chiêu thức hoa lệ, đại sát tứ phương, nhưng e rằng không biết đến bao giờ mới có thể đạt được điều đó.
"Cô Mộc, chúng ta vừa hay có ba nam ba nữ, hay là hợp thuê hai căn nhà ở đi?" Liễu Lạc Lạc lên tiếng, vừa nói vừa vỗ nhẹ lên cánh tay Trình Vi để trấn an.
Mộc Huỳnh hồ nghi nhìn hai người bọn họ, chớp mắt một cái rồi thản nhiên đáp:
“Tiền của tôi đủ, không cần hợp thuê.”
Trình Vi hơi thẹn thùng, nhỏ giọng nói:
“Lạc Lạc, thôi bỏ đi!”
Liễu Lạc Lạc không cam lòng, tiếp tục thuyết phục:
“Cô nghĩ xem, tôi và chị Trình Vi đều là nữ, mà trong nhóm lại có ba người đàn ông, ở chung một căn nhà nhỏ thật sự không tiện. Cô một mình ra ngoài săn tang thi cũng đâu dễ dàng gì. Nếu cùng bọn tôi tổ đội, chẳng phải sẽ an toàn hơn sao? Hơn nữa, tôi là mục sư đấy! Sau này có thể trị liệu cho cô.”
Trong tận thế, khả năng trị liệu hẳn là rất được hoan nghênh. Liễu Lạc Lạc tin rằng với lợi thế này, cô nàng có thể thuyết phục được Mộc Huỳnh.
Nhưng Mộc Huỳnh chỉ nhún vai, bình thản đáp:
“Các người không cần lo về vấn đề an toàn. Doanh địa này cấm mọi hình thức tranh đấu. Hơn nữa, nếu hợp thuê với bọn họ, các người cũng được xem là chủ nhà, tức là sẽ được cơ chế bảo vệ của nơi này. Còn về trị liệu, Druid cũng có pháp thuật hồi phục.”
Cô cố tình nói lớn hơn một chút để cả nhóm kia đều nghe rõ.
Thật ra, Mộc Huỳnh vốn đã cảm thấy một mình ở căn nhà này có phần chật chội, nói gì đến chuyện hợp thuê. Đây là lãnh địa của cô, vì sao phải chịu thiệt mà chia sẻ chỗ ở với người khác? Hơn nữa, trong tận thế, khi sinh tồn còn khó khăn, thì những tiêu chuẩn đạo đức cũng phải hạ thấp ít nhiều.
Nhân lúc Liễu Lạc Lạc và Trình Vi còn đang hoang mang nhìn về phía đồng đội, Mộc Huỳnh đã nhanh nhẹn leo lên căn nhà trên cây. Không được sự cho phép của chủ nhân, hai người họ bị cơ chế bảo vệ của thụ ốc chặn lại bên ngoài.
“Ngừơi… người này sao lại như vậy chứ!”
“Thôi đi, Lạc Lạc, có chỗ ngủ là tốt rồi.”
“Cậu đừng có giả làm người tốt ở đây…”
Những lời cằn nhằn bị cánh cửa chặn lại bên ngoài, Mộc Huỳnh thở phào nhẹ nhõm—thật là một loại "gánh nặng ngọt ngào"!
Mà ngọt ngào ở đâu ư? Cô nhấc lên mấy đồng tiền trên bàn—chính là phí vào cổng và tiền thuê nhà của bọn họ. Nhẹ nhàng đặt chúng vào điểm truyền tống, cô kiểm kê lại, tổng cộng có 25 đồng, cộng với số tiền của cô, vừa vặn được 53 đồng. Ngày mai tiệm tạp hóa khai trương, có thể đi xem có món gì hữu dụng.
Viên Cổn Cổn nằm ngủ một cách vô tư, trông hết sức thoải mái. Mộc Huỳnh cũng chui vào túi ngủ.
Hồi tưởng lại một ngày đã qua, cô cảm thấy vô cùng phấn khích. Không ngờ tận thế vừa đến, cô đã sớm trở thành "đại gia" có nhà riêng, thậm chí còn chiếm được một vùng đất!
Đợi đến khi Thời Ngân trở về, cô nhất định sẽ vỗ ngực tự hào nói:
“Nhìn đi, nhiều nhà thế này, tùy cậu chọn!”
Thật tuyệt! Nghĩ đến cảnh đó, Mộc Huỳnh không nhịn được mà bật cười. Không biết Thời Ngân khi nào mới có thể quay lại đây?
“Mình phải cố gắng thăng cấp. Đến lúc đó cho cậu ta xem thử năng lực của mình, chắc chắn sẽ dọa cậu ta giật mình!”
Từ khi Thời Ngân tiếp nhận truyền thừa, Mộc Huỳnh đã luôn lo lắng rằng mình chỉ là một người bình thường, chẳng thể giúp gì được cho cậu. Nhưng bây giờ, cuối cùng cô cũng đã tìm thấy con đường để mạnh lên.
Dù không quen ngủ trong túi ngủ lạ lẫm, nhưng trong hoàn cảnh này, có chỗ để ngủ đã là điều đáng mừng.
Mộc Huỳnh cảm thấy rất hài lòng, trở mình, điều chỉnh tư thế, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ yên bình.
Editor: Tác giả tách chương ngắn nên truyện nhiều chương vải🙏