Luồng ác niệm kia chỉ bám vào tinh thần lực của Bạch Khiêm Khiêm, nên Phương Vũ Hân và Khúc Thiên Hà không hề phát giác. Nhưng cả hai đều nhận ra sắc mặt cậu bé có gì đó không ổn, lập tức lo lắng.
Phương Vũ Hân vội hỏi: “Khiêm Khiêm! Con sao thế? Sao mặt tái nhợt vậy?”
Bạch Khiêm Khiêm ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ hoảng hốt của cô, bỗng nhiên bật cười. Có lẽ do bị ác niệm tác động, trong lòng cậu bé dâng lên nhiều cảm xúc tiêu cực.
Từ khi có trí nhớ, cậu bé đã biết mình không có mẹ, chỉ có ba.
Khi còn ở nhà họ Bạch, không ít kẻ có ý đồ xấu cố tình nói những lời độc ác ngay trước mặt cậu bé, chẳng hạn như: “Mẹ cháu không cần cháu nữa rồi.” Hoặc “Mẹ cháu bị cha cháu giết rồi.” Thậm chí còn có người nói: “Mẹ cháu bị cha cháu đuổi đi rồi.”
Vì rất thông minh, cậu bé hiểu hết ý nghĩa của những câu nói đó. Mỗi lần nghe thấy, cậu bé đều đau lòng khôn xiết, khóc nức nở. Về sau, không ai dám nhắc lại những chuyện đó trước mặt cậu bé nữa. Nhưng những lời đã từng nghe, cậu bé không hề quên dù chỉ một chữ.
Từ khi lớn dần lên, cậu bé nhìn thấy những đứa trẻ khác đều có mẹ ở bên cạnh, trong lòng không khỏi ghen tị và khao khát. Cậu bé rất muốn tìm mẹ của mình. Nhưng mỗi lần nhắc đến chuyện này với Bạch Diệp, ba cậu bé đều lấy đủ mọi lý do để lảng tránh. Ngay cả ông bà nội cũng chưa bao giờ nói thật, chỉ biết dỗ dành cậu bé.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT