Cũng đúng là bởi vì xem trọng người làm công tác văn hoá nên Đổng Tinh Mai đặc biệt tán thưởng người từng là giáo viên trung học như Lưu Lệ Vi.
Chẳng qua, bản thân Đổng Tinh Mai là người thẳng tính, nói chuyện làm việc không thích quanh co lòng vòng, đối với tật xấu của Lưu Lệ Vi, cũng lười quan tâm.
Lưu Lệ Vi nhịn một lúc lâu, thật sự không nín được nữa nói: “Chị Tinh Mai, chị không hỏi?”
“Không phải cô nói không tiện nói sao?” Đổng Tinh Mai hỏi lại.
“Ngẫm lại vẫn là nói, bằng không lát nữa chị về nhà sẽ sốc lắm.” Lưu Lệ Vi chịu thua, tự tìm bậc thang cho mình, tiếp tục nói, “Không phải lần trước chị và lữ trưởng Trình mua cho Diệu Hoa chiếc xe đạp sao? Đợi một tháng vẫn là hơn phân nửa tháng.”
“Xe đạp tới rồi?” Trên mặt Đổng Tinh Mai lộ vẻ vui mừng.
Sau khi con trai út của bà ta lên phổ thông, nói là đường xá xa xôi, không muốn đi học. Bà ta khuyên nhủ mãi cũng vô dụng, cuối cùng chỉ có thể khẽ cắn môi, nhịn đau bỏ tiền mua xe đạp. Việc này mặc kệ truyền tới chỗ nào, đều có thể khiến người khác kinh ngạc rớt cằm, mấy ngày trước bà ta về quê thăm người thân, còn đặc biệt nói cho mẹ chồng biết. Bà ụ nghe thế rất đau lòng, nói một chiếc xe đạp có giá một trăm năm mươi đồng tiền, có tiền này sao không lấy tới trợ giúp anh chị em trong nhà? Cuộc sống của họ khổ sở biết bao!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play