Đến nỗi An Thành, mẹ sẽ chăm sóc cho Tiêu Xuân Vũ.
Ninh Kiều nhìn ra được, anh trai nóng lòng về nhà.
“Đúng rồi, Kiều Kiều.” Ninh Trí Bình hỏi, “Vừa rồi trước khi anh con đến, con định nói gì với cha thế?”
Vừa rồi Ninh Kiều muốn nói, cô có thể đi theo cha với anh trai về nhà, không gả nữa được không.
Nhưng hiện tại bình tĩnh trở lại, cô biết chính mình không nên nói mấy lời ngốc nghếch như vậy.
Dù cho có suy xét một lần nữa, vẫn không thể phủ nhận, cuộc sống ở hải đảo tốt hơn xuống nông thôn nhiều. Chỉ đi hai ngày đường, cô cũng đã bệnh thành như vậy, chẳng lẽ còn cậy mạnh nói mình có thể chịu khổ sao?
Đồng thời, Ninh Kiều đã biết bản thân là vai phụ sống trong truyện niên đại, nhưng rất nhiều bối cảnh trong truyện, cô căn bản không rõ.
Làm một dân bản xử trong truyện niên đại, cô chịu ảnh hưởng của thời đại, không làm ra được việc từ hôn trước khi kết hôn. Đến hải đảo một chuyến, lại lần nữa về nhà, đến lúc đó người trong khu nhà sẽ nói bậy nói bạ, nhất định sẽ khiến người nhà bối rối.
“Không có gì.” Ninh Kiều lắc đầu, cong khóe miệng lên, “Con quên mất rồi.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT