Chủ nhiệm ủy ban cách mạng Thôi Kinh Vũ bị đưa đi điều tra, nói là người nhà của những người bị chịu án sai đã thu thập không ít chứng cứ, liên hiệp tố cáo.
Thẩm Hoa Lâm sợ đến hồn xiêu phách lạc, căn bản không chịu nổi, nước mắt liền tuôn như mưa.
Từ trước đến giờ bà cụ không ưa gì Thẩm Hoa Lâm. Chuyện năm xưa, trong lòng bà cụ rõ như gương, thực tế Thẩm Hoa Lâm bỏ lại những đứa con ruột, nói là ghét nghèo yêu giàu, nhưng thật ra không phải vậy, dù sao chồng đầu tiên của bà ta là liệt sĩ, để lại không ít tiền trợ cấp, hơn nữa lúc đó thân phận của cha chồng bà ta cũng không thấp, về tiền bạc, dù bà ta mang theo bốn đứa con, cũng không đến nỗi phải ra ngoài kiếm sống, ông cụ đảm bảo cho bọn họ đủ ăn đủ mặc là không thành vấn đề. Nhưng sau khi chồng bà ta chết, dường như bầu trời sập xuống, ngay lập tức mất đi trụ cột, căn bản không dám tưởng tượng cuộc sống sau này sẽ ra sao.
Mười bốn năm trước, Thẩm Hoa Lâm nói đi là đi, không chút do dự, chỉ vì vài ngày trước khi rời nhà, bà ta gặp lại bạn học cũ Thôi Kinh Vũ ở Kinh Thị, biết tin vợ ông ta mất sớm, bà ta như hoa giải ngữ dịu dàng an ủi, và Thôi Kinh Vũ cũng thấy rung động trước nhan sắc, kêu bà ta bỏ lại con cái để lấy ông ta. Thẩm Hoa Lâm khóc nói không thể bỏ được, nhưng mà mấy ngày sau, đã quay đầu vào lòng ông ta. Vì bà ta tìm thấy trụ cột mới, chỗ dựa mới.
Những chuyện này, bà cụ đều nghe từ miệng con trai mình. Bà cụ đã đánh mắng con trai mình, còn thử nhịn ăn để uy hiếp, nhưng hai người bọn họ đã quyết tâm, cuối cùng bà cụ đành phải đồng ý cho Thẩm Hoa Lâm vào nhà. Những năm sau đó, Thẩm Hoa Lâm nghe lời bà cụ răm rắp, muốn lấy lòng bao nhiêu thì có bấy nhiêu, nhưng bà cụ vẫn không bỏ được thành kiến với bà ta, luôn để mắt tới bà ta, yêu cầu bà ta phải coi Thôi Diệu Diệu và Thôi Phối như con ruột.
Từ đầu đến cuối, bà cụ chưa từng coi con dâu này là người nhà. Bà cụ nghe tin tức của con trai qua điện thoại, đã mất hồn mất vía từ lâu, lúc này nhìn thấy mặt Thẩm Hoa Lâm đầy nước mắt, ngược lại trở nên bình tĩnh, dùng gậy đập mạnh xuống đất.
“Gần năm mươi tuổi rồi, gặp chuyện là luống cuống, khóc như hoa lê trong mưa, muốn tôi, một bà cụ đến dỗ cô sao?” Bà cụ trầm giọng nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT