Trước khi Tô Thanh Thời bị chuyển đi giam giữ thì nhà mẹ đẻ của cô ta đến.
Ninh Kiều nghe sở trưởng Hầu kể lại khi tới nhà cô ăn cơm, thật ra nhà họ Tô không hung ác như trong lời khai của Đường Hồng Cẩm. Cha mẹ của Tô Thanh Thời ít nói, khi nhìn thấy công an và còng tay trên cổ tay của Tô Thanh Thời, bọn họ sợ đến ngây người.
Anh trai và em trai của cô ta chê cô làm xấu mặt gia đình, mắng chửi cô ta vài câu. Tất nhiên, nói họ là người tốt cũng không phải, cuối cùng nhà họ Tô muốn vắt kiệt giá trị cuối cùng của Tô Thanh Thời, bảo cô ta nói Đường Hồng Cẩm mang tiền nhà đi. Con gái đã lấy chồng, nhưng ở nhà chồng xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng phải Đường Hồng Cẩm nên nuôi bọn họ sao?
Sở trưởng Hầu nói, Tô Thanh Thời chỉ hống hách với người bên ngoài, trước mặt nhà họ Tô, dường như cô ta đã quen bị chèn ép. Khi gặp bọn họ, cô ta thẫn thờ, ánh mắt trốn tránh, ngay cả khi anh em nhà họ Tô muốn lay tỉnh cô ta bằng cách nhéo vai, cô ta cũng không phản ứng gì, vẫn là công an và y tá kéo bọn họ ra.
“Trong số nhiều người thế này, người cô ta không muốn gặp nhất là mẹ mình.” Sở trưởng Hầu nói, “Tôi nghe anh trai của cô ta nói, mẹ bọn họ là người duy nhất ủng hộ cô ta đi học, nhưng bà ta không biết chữ, cả đời làm trâu làm ngựa cho gia đình, giá trị của bà ta trong nhà chỉ ở sức lao động, lời nói không có trọng lượng, không ai muốn nghe.”
Khi mẹ của Tô Thanh Thời thấy chân bị thương và khuôn mặt bị cành cây cào rách của cô ta, bà ta khóc.
Bà ta tự trách mình không biết dạy con, tại sao lại dạy con đi vào con đường phạm pháp, rơi vào cảnh ngồi tù.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT